Trì Tịch là con riêng, mẹ cô là nhân viên bán rượu ở quán bar, sau đó bị Trì Qúy Nam bao dưỡng làm tình nhân.
Em trai của Trì Tịch so với cô nhỏ hơn năm tuổi, năm năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, trở thành người thực vật nằm ở bệnh viện, mỗi tháng đều cần Qúy Nam bỏ tiền thuốc men.
Sau khi em trai bị tai nạn xe cộ, mẹ cô đã không thấy tăm hơi, nghe nói là cầm một số tiền lớn của Trì phu nhân, đem đứa con riêng như cô ném ở Trì gia cao chạy xa bay đi tiêu dao sung sướng.
Ba không đáng tin cậy, em trai là người thân duy nhất của cô lúc này.
Nghĩ đến đây, Trì Tịch hít một hơi, tay nhỏ khẩn trương nắm chặt chăn mỏng trên người, sau đó chậm rãi xốc lên, ngồi dậy.
Đôi mắt Thẩm Quyết tối sầm một chút, bất động thanh sắc đánh giá trang phục hầu gái tình thú trên người cô.
Ngực to eo nhỏ, quần áo trước ngực trong suốt, có thể thấy núm vú nhỏ màu hồng phấn.
Hầu kết gợi cảm của Thẩm Quyết lăn lộn vài cái, xoay người ngồi dựa ở trên giường, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, "Còn có gì nữa?"
Cô cái gì cũng không biết làm.
Trì Tịch lớn đến như vậy, ở trên phương diện này cái biết cái không, trước khi tới đây, Trì phu nhân có ép buộc cô xem vài bộ av sắc tình.
Trì Tịch không nói lời nào, trong lòng cô khẩn trương lợi hại, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Thẩm Quyết, giơ tay cởi nút áo sơmi của hắn.
Động tác cô run rẩy lợi hại, cởi nửa ngày mới cởi được hai cái.
"Nếu không muốn thì đừng miễn cưỡng."
Thanh âm Thẩm Quyết có chút lạnh lẽo, hắn làm bộ muốn đứng dậy.
"Đừng ---"
Trong đầu Trì Tịch hiện lên hình ảnh khuôn mặt em trai tái nhợt không có huyết sắc, cắn răng một cái, không có kỹ xảo dùng môi hôn lên môi mỏng của hắn.
Cô không biết hôn môi, sợ mình sẽ cắn hắn, vội vội vàng vàng dán lên cánh môi hắn liếm vài cái liền rời đi, dùng hàm răng cắn nút áo trên chiếc áo sơ mi đắt tiền kia của hắn.
Dáng người Thẩm Quyết thật sự rất tốt, vai rộng eo thon, cơ ngực kiện thạc, còn có cơ bụng sáu múi rõ ràng.
Nơi bị che khuất phía dưới dây quần màu đen kia căng phồng, nhìn dáng người hắn, kích cỡ ở nơi đó hẳn là không nhỏ.
Nghe nói lần đầu tiên đều rất đau.
Trì Tịch lặng lẽ nuốt một chút nước miếng, cuối cùng lấy hết can đảm, mở dây lưng hắn ra.
"Khẩu giao?"
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm của đàn ông, tim Trì Tịch đập lợi hại, thành thật lắc đầu, "Không."
"Trước kia chưa từng giúp người khác khẩu giao sao?"
Sắc mặt Trì Tịch đỏ lên lợi hại, cảm thấy có chút khuất nhục, vẫn lắc đầu, "Không có, tôi, tôi còn là xử nữ."
"Cũng còn sạch sẽ."
Thẩm Quyết bỗng nhiên giơ tay nâng cằm cô lên, khóe môi cong cong, nói: "Hôm nay tạm như vậy trước đi."
"Cái gì... có ý gì?"
Trì Tịch chớp chớp mắt, ý là, hắn không định muốn cô sao?
"Đêm nay tôi không có hứng thú."
Thẩm Quyết thong thả đem nút áo sơ mi của mình buộc lại, "Buổi sáng ngày mai nhớ đi Nam Viên báo danh, nếu Trì gia đã đem cô bồi thường cho tôi, vậy sau này cô sẽ là người của tôi."
Hắn nói xong, ngón tay thon dài ngả ngớn chạm chạm đôi môi đỏ bừng của Trì Tịch, "Hôm nay mặc không tồi."
"..."
Thẳng đến khi thanh âm đóng cửa vang lên, Trì Tịch mới chậm rãi phản ứng lại.
Thân thể căng chặt thả của cô thả lỏng lại, nghĩ đến những lời vừa rồi, lại cúi đầu nhìn trang phục hầu gái trên người mình, sắc mặt lại một trận nóng bỏng.
...
Trì Tịch cũng không có hành lý gì nhiều, đồ tùy thân chỉ có một cái bọc nhỏ, trừ bỏ một chút giấy tờ chứng nhận thân phận thì cũng chỉ có hai bộ quần áo cùng một tấm thẻ ngân hàng, trong thẻ chỉ có năm ngàn tệ.
Ngần ấy năm cô ở Trì gia làm thiên kim tiểu thư nhưng ngày tháng trôi qua cũng không được tốt.
Trì phu nhân cường thế, con gái ruột của bà từ nhỏ đã đưa đi nước ngoài học tập, ăn mặc không lo, tên Tiểu Nhan.
Trì Tịch lại chỉ có thể vừa học vừa làm, mỗi tháng được cho một ngàn tệ tiền sinh hoạt phí, ngày tháng trôi qua trong căng thẳng.
Cô vốn cho rằng sau khi tốt nghiệp đại học, tìm được công việc là có thể dọn ra khỏi Trì gia, trải qua cuộc sống của riêng mình, ai ngờ lại xảy đến chuyện như vậy.
Trong lòng Trì Tịch oán trách Trì Thanh, từ khách sạn đi ra ngoài, cũng tiếc tiền gọi taxi, đi ngồi xe điện ngầm cùng giao thông công cộng, vòng đi vòng lại hơn hai giờ mới đến Nam Viên.
Trước mắt là khu biệt thự tráng lệ huy hoàng, người có thể ở trong này toàn là người có chức quyền hiển quý.
Thẩm Quyết ở tại biệt thự số 6, Trì Tịch ở bên ngoài ấn chuông cửa, rất nhanh liền có người phụ nữ diện mạo nhu hòa đi ra mở cửa cho cô.
"Là Trì Tịch tiểu thư đúng không?"
Đối phương cười ha hả nói, "Tôi là quản gia của Thẩm tiên sinh, Trì tiểu thư cứ gọi tôi là dì Lam là được."
Trì Tịch gật gật đầu, gọi một tiếng "Dì Lam".
Biệt thự chiếm địa diện tích rất lớn, tổng cộng có ba tầng, Thẩm Quyết ở tại lầu hai, lầu hai còn có thư phòng cùng phòng tập thể thao, phòng của Trì Tịch ở tận cùng bên trong.
Phòng rất lớn, được thu thập sạch sẽ.
Dì Lam nói, Thẩm tiên sinh một tuần đại khái sẽ ở căn nhà này hai đến ba ngày, tiên sinh là người không có gì cổ quái, ở chung khá tốt, cô không cần phải lo lắng.
Trì Tịch gật đầu.
Cô hiện giờ là người ở dưới mái hiên, mặc kệ như thế nào cũng đều phải chịu đựng, cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị hiến thân, không có gì là không thể.
Đợi thêm một lát có người lục tục đem đồ vật đưa tới.
Quân áo, giày dép, đồ trang điểm của phụ nữ cái gì cũng có, người đưa tới cũng thật chuyên nghiệp, đem đồ vật phân loại thật tốt.
Còn có một cái thùng lớn để quên ở trong góc.
Trì Tịch còn tưởng là người tới quên sửa sang lại, sau khi đám người rời khỏi, cô tìm kéo đem thùng giấy mở ra, định tự mình sắp xếp.
Kết quả vừa mở ra liền ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, cả người đều đỏ rực lên.
Trong thùng toàn bộ đều là quần áo tình thú, đủ loại kiểu dáng, thậm chí còn có đồ dùng tình thú.
Trì Tịch ngốc lăng một chút, sờ đến một đồ vật trong suốt ở dưới đáy thùng, vừa cầm lên, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cư nhiên lại là một cây dương v*t giả hơn hai mươi cm bằng thủy tinh, bên trên gập ghềnh những hạt nhỏ li ti.
"..."
Phía dưới còn có một đống đồ vật kỳ kỳ quái quái, khiêu đản, hạt châu, dịch bôi trơn,...
Khẩu vị của Thẩm Quyết nặng như vậy sao?
Trì Tịch bỗng nhiên run lập cập, có chút khóc không ra nước mắt.
...
Buổi tối thứ bảy, khi Thẩm Quyết trở về đã là hơn chín giờ.
Trì Tịch ở trong phòng của mình đọc sách, ngủ gật, thời điểm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cổ họng khát khô.
Buổi tối dì Lam không ở nơi này, Thẩm Quyết này tuy không có khuyết điểm lớn gì nhưng khuyết điểm nhỏ lại có không ít, còn xây một khu nhà nhỏ dành riêng cho người làm trong nhà ở lại.
Trì Tịch mơ mơ màng màng cầm cái ly đi ra ngoài, định đi xuống lầu uống nước.
Vừa mới đi hai bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn vang lên, cô hoảng sợ, còn không kịp phản ứng lại, bên kia thang lầu đã xuất hiện một bóng người.
Là Thẩm Quyết.
Ánh đèn hành lang sáng tỏ, hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa liền bốn mắt nhìn nhau.
"Thẩm tiên sinh?"
Dì Lam không nói đêm nay hắn sẽ trở về, lúc này cũng đã hơn chín giờ tối, trong lòng Trì Tịch bắt đầu thấp thỏm không yên.