["Nó" sờ đầu của mình, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh...]
"Nó" hẳn là chỉ lệ quỷ trong sự kiện thần quái lần này, nhưng vấn đề là nội dung vế sau làm Hạ Nhạc Thiên có cảm giác......!Con quỷ này trọc đầu.
Nhắc nhở trong nhiệm vụ trò chơi đều liên quan đến manh mối về đường sống, cậu rất nhanh vứt ảo giác phía trên ra sau đầu, bởi vì nó xàm quá.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, vì khen thưởng lần này cũng không nhiều, bởi vậy có thể đoán được thực lực lệ quỷ cũng không quá đáng sợ.
Kẹt cửa tuy rằng đã bị mảnh vải chặn kín, nhưng sương mù vẫn chậm rãi thấm vào, các hành khách đứng gần đó đều vội vàng lùi ra sau.
"Sương mù này có thể có độc hay không?" Mấy người trung niên lo lắng hỏi.
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy, lập tức xé một mảnh vải, sau đó dùng nước xối ướt che lại miệng mũi, các hành khách thấy vậy cũng bừng tỉnh đại ngộ bắt chước theo, trong lòng ít nhiều gì cũng bớt sợ hãi hơn lúc trước.
Bất quá vì phòng ngừa có hành khách khác tìm đường chết, Hạ Nhạc Thiên dặn dò những người gần đó tuyệt đối không nên tới gần cửa, các hành khách vội vàng gật đầu, vài người trong đó bắt đầu móc điện thoại ra gọi cảnh sát xin giúp đỡ, sau đó lại sợ hãi thông báo điện thoại không gọi được.
Theo lý mà nói, dù không có tín hiệu, hoặc là không có tiền điện thoại đi nữa, cũng vẫn có thể quay số đường dây nóng, gọi khẩn cấp cho cảnh sát.
Các hành khách trong toa số 4 đều hoảng loạn bất an, vội lấy điện thoại của mình để báo nguy, kết quả vẫn không thể gọi được.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ngay cả báo cảnh sát cũng không được nguy, đây nhất định là lệ quỷ làm, nó muốn hại chết chúng ta!!" Bà lão ngồi lồm cồm bò dậy, vẻ mặt hoảng sợ ôm lấy cháu mình, cả người không ngừng phát run.
Mập mạp lúc này rốt cuộc cũng nhận ra mọi người đang thấp thỏm khẩn trương, vội vàng co người vào lòng bà lão: "Bà nội, cháu sợ quá."
Bà lão gắt gao ôm nó, nước mắt lập tức rớt xuống, "Cháu ngoan của tôi sao lại khổ như vậy, lại xui xẻo gặp phải chuyện này."
Không ai để ý tới bọn họ, mỗi người đều lâm vào sợ hãi và bất an, Triệu Học Cương ngồi xổm xuống đất, lẩm bẩm tự nói: "Sao lại không liên lạc được, sao lại như vậy được?."
Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện sao?
Hắn nghĩ đến đây, vội vàng bò dậy muốn đi qua toa xe khác để tìm hành khách, Hạ Nhạc Thiên lập tức ngăn cản: "Hiện tại anh không thể rời khỏi đây."
Lý Mai hoang mang lo sợ, căn bản không biết nên làm thế nào cho phải.
Triệu Học Cương nói: "Tôi phải đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tất cả hành khách đều biến mất."
Hạ Nhạc Thiên hỏi lại Triệu Học Cương, "Anh cũng thấy toa xe đối diện đã thay đổi thành cái dạng gì rồi chứ? Đây là chuyện con người có thể làm sao?"
Triệu Học Cương ngây ngẩn cả người.
Lúc này bà lão đã vì quá sợ hãi mà ngũ quan trở nên vặn vẹo, "Tôi đã nói mà, đây nhất định là lệ quỷ làm, vì sao các người không tin tôi chứ!"
Triệu Học Cương không tin bà ta, nhưng cũng khó hiểu tình huống quỷ dị trước mắt, đây không phải chuyện con người có thể làm, không lẽ......!Bọn họ thật sự gặp quỷ sao?
Triệu Học Cương không khỏi nhìn về phía cửa kính, sương mù dày đặc đã hoàn toàn phủ kín toa số 3, cái gì cũng thấy không rõ, điều này khiến hắn cảm thấy cực kỳ bất an, phảng phất như đang có thứ gì đó khủng khiếp ẩn nấp trong lớp sương trắng, nở nụ cười vặn vẹo nhìn bọn họ.
Lý Mai sắp bị dọa khóc, "Làm sao bây giờ đây, Triệu ca."
"Đúng vậy, nhân viên tàu, anh nói làm sao bây giờ?" Các hành khách khá nhìn về phía Triệu Học Cương, chờ hắn quyết định.
Triệu Học Cương cắn răng bình tĩnh lại, nói: "Mọi người bình tĩnh một chút, không nên hoảng loạn, đợi lát nữa tôi sẽ đi qua toa xe khác để xem xét tình huống, xem có liên lạc được với đồng nghiệp khác không.
"
Các hành khách nghe vậy mới nhỏ giọng an tĩnh lại, chỉ là sợ hãi trên mặt vẫn không giảm bớt.
Mỗi người đều biết lời này của Triệu Học Cương chỉ có tác dụng an ủi, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy sương mù quỷ dị trong toa xe khác, đặc biệt là máu trên mặt đất.
Nói không chừng, người trong toa xe khác đều......!Đã chết!
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, lại đưa tay ngăn lại Triệu Học Cương đang chuẩn bị đi, "Nếu các hành khác trong toa xe khác thật sự đã xảy ra chuyện, vậy chỉ có thể nói lên ở đó nhất định có một thứ vô cùng khủng bố, anh có đi qua cũng chỉ chết một cách vô nghĩa."
Bác gái trung niên lúc đầu từng chỉ trích cậu lại lần nữa chỉ vào Hạ Nhạc Thiên, chửi đổng: "Ê! Cái người trẻ tuổi này bị sao vậy? Người ta là nhân viên tàu, muốn đi hay không thì liên quan gì đến cậu, có phải cậu muốn hại chúng tôi chết ở đây hay không?"
Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng liếc qua nữ trung niên, đối phương không những không sợ hãi, ngược lại cảm thấy mình bị khiêu khích, lập tức cổ động những hành khách vây xem xung quanh, "Mấy người xem rồi phân xử đi, người thanh niên này rốt cuộc có ý đồ gì, một hai phải ngăn nhân viên tàu lại, không cho người ta đi."
Các hành khách sôi nổi gật đầu chỉ vào Hạ Nhạc Thiên lải nhải, đối với hành vi này của Hạ Nhạc Thiên có loại phê bình kín đáo.
Hạ Nhạc Thiên dửng dưng mặc kệ.
Cậu biết mục đích của bọn họ là gì, chỉ là muốn Triệu Học Cương có thể đi qua toa xe khác để tìm hiểu mọi chuyện.
Không ai nghĩ tới việc một mình Triệu Học Cương đi ra ngoài, sẽ gặp nguy hiểm như thế nào.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, nhìn mấy người đang tụm lại chỉ trích, nói: "Chẳng lẽ các người không nghĩ tới bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm? Nếu cứ đòi đi ra ngoài, tôi thấy hay là tìm vài người đi cùng nhân viên này đi, vậy tương đối an toàn hơn một chút."
Nói tới đây, ánh mắt Hạ Nhạc Thiên rơi xuống mấy hành khách đòi Triệu Học Cương đi quá khích nhất, cười tủm tỉm: "Nếu các ngươi kêu lớn tiếng nhất, không bằng các người cũng đi cùng đi."
Máy hành khách này chợt lộ ra biểu tình ngây người, sau đó cực lực xua tay, "Không đi, chúng tôi mới không ngốc đâu."
Hạ Nhạc Thiên lại quay đầu nhìn về phía nữ trung niên, hiền lành nói: "Vậy không bằng dì đi đi."
Phụ nữ trung niên lập tức lui về phía sau, trừng Hạ Nhạc Thiên mắng: "Cậu quả nhiên không có ý tốt, lại muốn tôi đi chịu chết."
Hạ Nhạc Thiên cười lạnh, không thèm để ý bà ta nữa.
Triệu Học Cương đương nhiên biết nếu mình đi ra ngoài một mình sẽ phải đối mặt với nguy hiểm không biết trước, nhưng công việc của hắn là duy trì trật tự và an toàn cho đoàn tàu, cho nên hắn cần phải đi ra ngoài để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Quan trọng nhất là......!
Triệu Học Cương cười khổ một tiếng, lo lắng giải thích với Hạ Nhạc Thiên: "Tôi không liên lạc được với các đồng nghiệp khác, ngay cả người điều khiển cũng không có tin hiểu, đoàn tàu vẫn đang không ngừng chạy về phía trước, nếu không có người điều khiển xe lửa, rất có thể sẽ va chạm với xe khác."
Đây mới là nguyên nhân hắn cần phải đi ra ngoài.
Các hành khách nghe được lời này, càng thêm đứng ngồi không yên, so với sương trắng quỷ dị trước mắt, bọn họ càng sợ xe lửa sẽ va chạm với vật khác, đến lúc đó không chỉ chết vài người, mà là mọi người đều phải chết.
"Vậy cậu mau đi đi." Nữ trung niên hoảng sợ thúc giục Triệu Học Cương.
Các hành khách khác cũng hối thúc Triệu Học Cương.
Nhưng cũng có mấy hành khách không đành lòng, nói: "Tình huống bên ngoài còn chưa biết như thế nào, lỡ như nhân viên tàu ra ngoài gặp phải nguy hiểm thì sao bây giờ?"
Bác gái trung niên chống nạnh mắng: "Vậy nhìn tất cả mọi người chết ở chỗ này hay sao? Nếu cậu ta cầm tiền lương thì phải có trách nhiệm có nghĩa vụ làm những chuyện này, mấy người rốt cuộc hiểu hay không?!!"
"Bà -- quả thật ngang ngược vô lý!" Vài hành khách bị mắng tức đến không còn lời nào để nói.
Lý Mai cũng kéo Triệu Học Cương lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt, sợ hãi nói: "Triệu ca, hiện tại bên ngoài quá nguy hiểm, anh đừng đi ra ngoài......"
Mấy người trẻ tuổi suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên nói với Triệu Học Cương: "Chúng tôi cùng anh đi ra ngoài."
Một người trẻ tuổi trong đó móc từ balo ra một thanh côn nhị khúc, "Vừa lúc có cái này để phòng thân."
Các hành khách khác đều im lặng, không có ai nguyện ý mạo nguy hiểm đi cùng Triệu Học Cương qua toa xe đối diện, vài nữ hành khách lập tức dặn dò mấy người trẻ tuổi: "Vậy các người cẩn thận một chút."
Mấy người trẻ tuổi gật đầu, sau đó lần lượt từ chỗ ngồi đi ra, vẻ mặt tuy rằng khẩn trương sợ hãi, nhưng rốt cuộc vẫn thanh niên trai tráng, không giống những hành khách lớn tuổi có nhiều băn khoăn như vậy.
Triệu Học Cương theo bản năng muốn từ chối, nhưng mấy người trẻ tuổi rất kiên định, cũng không muốn thay đổi chủ ý, Triệu Học Cương nghĩ nghĩ, nếu có mấy người đi cùng mình, có lẽ sẽ an hơn nhiều.
"Vậy cũng được......" Triệu Học Cương nhanh chóng lôi dưới nền ra vài ống thép dùng trong việc sửa chữa, đang định nói gì đó thì Hạ Nhạc Thiên đã nhanh chóng đoạt lấy ống thép, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói không ai được đi ra ngoài."
Bác gái trung niên lại lần nữa mắng: "Đây là bọn họ tự nguyện, cậu quản cái rắm gì?"
Tuy Triệu Học Cương rất phản cảm với thái độ của nữ trung niên, nhưng xuất phát từ tính chuyên nghiệp, hắn vẫn mềm nhẹ khuyên: "Bác gái, bác nói ít vài câu đi, lúc này chúng ta không nên nội chiến, cậu thanh niên này chỉ không muốn chúng tôi gặp phải nguy hiểm thôi."
Hạ Nhạc Thiên vẫn bình tĩnh nghe.
Nói thật, nếu không phải mọi chuyện đã đến nỗi không thể dùng lời nói khuyên ngăn nữa, cậu cũng không muốn sử dụng vũ lực để doạ những người này.
Hạ Nhạc Thiên nhìn những người đang chỉ trích mình, còn có đa số hành khách lựa chọn im lặng bàng quang, cậu không khỏi nở nụ cười, người như Triệu Học Cương cũng không tệ, ngay cả mấy thanh niên trẻ này cũng đều có nhân phẩm tốt, cậu không muốn để bọn họ tiến vào Quỷ Giới rồi chết oan uổng.
Hơn nữa, nhiệm vụ yêu cầu cậu cố hết sức bảo vệ hành khách trong đoàn tàu, ngoài ra còn một nguyên nhân quan trọng hơn, một khi có người tiến vào Quỷ Giới, tất nhiên sẽ bị lệ quỷ giết chết, hoặc trở thành một bộ phận của Quỷ Giới.
Mà người chết càng nhiều, lực lượng của lệ quỷ có thể sẽ càng mạnh, lúc đó cậu chẳng những không thể giải quyết sự kiện thần quái này, thậm chí có khả năng sẽ bị lệ quỷ giết luôn.
Cho nên, bảo vệ những người này, cũng coi như ngăn cản lệ quỷ mạnh hơn, tương đương như bảo vệ chính mình.
Bác gái trung niên thấy Hạ Nhạc Thiên mặt non tuổi trẻ, cũng không cao to cường tráng như mấy người trẻ tuổi kia, tròng mắt khẽ xoay chuyển, xông lên mở cửa xe để mấy người này rời đi.
Hạ Nhạc Thiên lập tức ngăn bà ta lại, bác gái trung niên tức giận đẩy mạnh Hạ Nhạc Thiên, chửi ầm lên: "Cậu bị điên có phải không?"
Hạ Nhạc Thiên phản ứng cực nhanh né qua một bên, bác gái trung niên lập tức mất đi trọng tâm trực tiếp ngã xuống đất, đau đến kêu rên, "A -- cái eo tôi!"
Vừa rên rỉ vừa chỉ tay vào Hạ Nhạc Thiên, hô lớn: "Trời ơi là trời, rốt cuộc tôi đã tạo nghiệt gì, mới --"
Câu nói kế tiếp còn chưa ra khỏi miệng đã bị doạ chui ngược vào họng.
Các hành khách trừng lớn mắt, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc cùng kính sợ.
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi bẻ cong ống thép một cách dễ dàng, sau đó lại vo tròn như vo giấy, ném xuống cạnh chân bác gái trung niên, quả cầu thép chạm đất phát ra tiếng vang trầm đục, nảy lên vài lần rồi ngừng hẳn, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát.
Toa xe số 4 yên tĩnh không tiếng động.
Tất cả mọi người bị sức mạnh kinh khủng của Hạ Nhạc Thiên làm kinh sợ, trong mắt ngoài vẻ sợ hãi cũng chỉ còn sợ hãi.
Đây......!Đây là sức lực mà con người nên có sao?
Cho dù là đại lực sĩ vô địch thế giới cũng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng vo tròn ống thép thành một quả cầu như vậy.
Hạ Nhạc Thiên vừa lòng nhìn mọi người, lại hỏi lần này: "Còn có ai muốn ra ngoài không?"
Bác gái trung niên sợ tới mức sắp tiểu ra quần, vội vàng rụt cổ lùi ra sau, nhìn không ra vẻ kiêu ngạo khí thế lúc trước nữa.
Mà bà lão đã từng mắng Hạ Nhạc Thiên cũng sợ tới mức run lên, thậm chí cúi đầu không dám nhìn vào mắt cậu.
Tất cả mọi người rất phối hợp câm miệng.
Hạ Nhạc Thiên lại nhìn về phía mấy người trẻ tuổi, nhíu mày hỏi: "Còn không về chỗ ngồi đi?"
Mấy người trẻ tuổi giật mình, cho dù vài người bọn họ cao ráo cường tráng, cũng không muốn cùng thanh niên đáng sợ này đánh nhau, vội vàng xám xịt lăn về chỗ ngồi.
Hạ Nhạc Thiên thở dài, nói với Triệu Học Cương: "Anh xem, mọi người đều không đồng ý để anh đi ra ngoài một mình."
Triệu Học Cương: "......".