Có vẻ như Trần Đỉnh đã nhìn ra ý định của Hạ Nhạc Thiên, lập tức ngăn lại: "Vương Tiểu Minh, trạng thái hiện giờ của cậu không thể đi vào, dù cậu gấp như thế nào cũng không nên vội vàng trong chốc lát."
Bùi Anh cũng khuyên ngăn: "Đúng vậy, trước tiên cậu phải nghỉ ngơi bồi dưỡng cơ thể thật tốt rồi hãy vào trò chơi, lúc đó mới có thể đảm bảo tỉ lệ sống sót lớn nhất."
Hạ Nhạc Thiên cũng biết Trần Đỉnh cùng Bùi Anh nói đúng, nhưng nghĩ đến những người chơi phía sau đều đang vượt lên, cậu liền cảm thấy thời gian rất gấp, không muốn lãng phí một phút nào.
Nhưng cậu phải sống sót.
Không thể để Đường Quốc Phi chết oan trong trò chơi, cậu vẫn chưa tìm ra hung thủ.
Hạ Nhạc Thiên buộc mình nằm xuống, nhắm mắt ngủ.
Trần Đỉnh hơi thở phào nhẹ, nhỏ giọng với Bùi Anh: "Xem ra Vương Tiểu Minh đã nghe lọt lời chúng ta, em cũng nghỉ ngơi một chút đi."
Bùi Anh gật đầu, kéo ghế ngồi cạnh mép giường Trần Đỉnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Trần Đỉnh cũng siết nhẹ tay Bùi Anh, hai người im lặng không nói một lời.
Nhưng hai người lại có thể cảm giác được, tình cảm của mình đối với đối phương lại càng thêm sâu đậm.
Cho dù tương lai có khó khăn chông chênh thế nào, chỉ cần có thể ở bên nhau.
Mọi thứ đều không còn đáng sợ nữa.
*
Hạ Nhạc Thiên không biết chính mình ngủ khi nào.
.
đam mỹ hài
Chờ khi tỉnh lại thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh đang ngủ say, phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi nhẹ, qua khung cửa sổ khẽ mở ra có thể thấy được vô số ánh sao lấp lánh.
Mà chiếc giường ngay giữa phòng bệnh, lại rỗng tuếch.
Bả vai Hạ Nhạc Thiên hơi sụp xuống, trên nét mặt mang theo bi thương khó lòng giải thích được.
Người anh em tốt, cũng là người bạn thân nhất của cậu, cứ như vậy chết trong tay người chơi.
Đáng giận nhất là, cậu còn không biết mặt mũi của hung thủ.
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy hận ý.
Sớm muộn cũng có một ngày, cậu sẽ tự tay bắt được hung thủ, đem những đau đớn mà Đường Quốc Phi từng chịu trả lại cho đối phương.
Trừ chuyện này ra, cậu nhất định sẽ thường xuyên đi thăm cha mẹ của Đường Quốc Phi, hoặc là đưa một phần tiền của mình kiếm được cho bọn họ.
Tuy rằng cha mẹ của Đường Quốc Phi vĩnh viễn sẽ không biết mình đã mất đi đứa con duy nhất, nên sẽ không vì vậy mà khổ sở.
Nhưng cậu đã đáp ứng với Đường Quốc Phi, về sau nhất định sẽ chiếu cố cha mẹ của hắn.
Hạ Nhạc Thiên cứ như vậy lẳng lặng ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, một hồi lâu sau mới nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lần nữa mở mắt đã là sáng sớm hôm sau, Trần Đỉnh lập tức chào hỏi nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Hạ Nhạc Thiên đáp lời.
Thấy cậu đã rửa mặt xong, Bùi Anh lập tức đẩy cà mèn trên bàn qua, "Ăn đi, đây là cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo tôi mua."
Hạ Nhạc Thiên nói cảm ơn, lúc này mới cúi đầu ăn.
Trong lúc ăn, y tá lại vào phòng đổi dịch cho Trần Đỉnh, bác sĩ chính thuận tiện kiểm tra huyết áp của Trần Đỉnh, "Mấy ngày nay không nên lộn xộn, nếu không rất khó khôi phục."
Trần Đỉnh nghe vậy nói: "Còn bao lâu tôi mới có thể xuống giường làm một ít vận động kịch liệt?"
Bác sĩ nhíu mày, có chút không đồng ý: "Thương gân động cốt đều phải chữa hơn trăm ngày, cậu chẳng những bị nứt xương, mà nội tạng cũng bị va đập, ít nhất phải dưỡng hơn nửa năm mới có thể đi nhanh."
Trần Đỉnh gật gật đầu, không nói chuyện.
Lần trước Bùi Anh bị thương, cũng chỉ nằm trên giường không đến mấy ngày đã có thể xuống giường đi lại, tuy rằng vẫn chưa thể vận động mạnh.
Mà vết thương của hắn lại nhẹ hơn Bùi Anh rất nhiều.
Cho nên chỉ cần khoảng hai ngày, hắn có thể khôi phục tám phần.
Hạ Nhạc Thiên ăn cháo xong bèn mở điện thoại lên, trước hết vào xem Bảng Xếp Hạng từ hạng nhất đi xuống, cậu muốn biết trên Bảng Xếp Hạng có những người chơi nào.
Chẳng qua khi Hạ Nhạc Thiên lướt đến người chơi cuối cùng, biểu tình bỗng có chút ngưng trọng.
Trần Đỉnh kỳ quái hỏi: "Vẻ mặt cậu là sao đấy?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Hai người đã xem Bảng Xếp Hạng hôm nay chưa?"
Trần Đỉnh gật đầu: "Hai giờ trước đã xem qua, có vài người chơi đã tăng điểm tích lũy.
Nhưng cậu vẫn là hạng nhất."
Hạ Nhạc Thiên khẽ cau mày: "Không phải chuyện này, anh xem lại Bảng Xếp Hạng đi."
Thấy biểu tình nghiêm túc của Hạ Nhạc Thiên, Trần Đỉnh im lặng tìm xem Bảng Xếp Hạng, vẻ mặt cũng dần dần không đúng, "Mấy người chơi xếp gần cuối Bảng Xếp Hạng....!Biến mất rồi......"
Mà những người chơi vốn đang xếp hạng chót Bảng Xếp Hạng lại nhờ vậy mà nhảy lên vài bậc, hạng cuối cùng đã bị người chơi mới thay thế.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Tôi đếm được ba người chơi đã chết, vừa nãy có tìm ID của bọn họ, tất cả đều hiện lên nhắc nhở không thể kết bạn, chuyện này nói lên điều gì chắc anh cũng rõ."
Trần Đỉnh và Bùi Anh hai mặt nhìn nhau, cuối cùng gật đầu.
Mấy người chơi kia, bọn họ đều chết trong Thi Đấu Xếp Hạng.
Chỉ trong một đêm mà đã chết vài người chơi, Kênh Thế Giới chỉ có ít ỏi mấy tin tức nhắc tới chuyện này, đa số đều đang tìm người chơi lâu năm tổ đội chơi Thi Đấu Xếp Hạng.
Tất nhiên cũng có người chơi chú ý đến chuyện này.
Trần Đỉnh cũng nhíu mày, mặt trầm xuống.
Người chơi có thể tiến vào Bảng Xếp Hạng, thực lực và các phương diện đều vượt xa các người chơi khác, Trần Đỉnh tự nhận năng lực của mình tuy không mạnh, nhưng tuyệt đối cũng không yếu.
Nhưng ngay cả vị trí cuối cùng hắn cũng không chiếm được, có thể tưởng tượng được những người trên bảng xếp hạng mạnh cỡ nào, mặc dù là vậy, nhưng vẫn là vài người chết trong Thi Đấu Xếp Hạng.
Tuy không biết mức độ nguy hiểm của Thi Đấu Xếp Hạng đáng sợ đến đâu, nhưng tỉ lệ tử vong thật sự quá cao.
Hắn và Bùi Anh thật sự có thể sống nổi trong trò chơi phiên bản địa ngục kia sao.
Nhất thời, trong bòng bệnh tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
*
Thời gian trở lại khi trò chơi vừa mới đổi mới --
Hiện giờ Triệu Hòa Hạo đã trải qua rất nhiều trò chơi, không biết bao nhiêu lần suýt chút nữa đã bỏ mạng dưới móng vuốt của lệ quỷ.
Trong đó có một trò chơi khiến gã cảm thấy vô cùng khó khăn và nguy hiểm, chính là [Bài Thi Tử Vong].
Trò chơi này đưa cho người chơi vài câu hỏi, yêu cầu điền đáp án chính xác, một khi không đạt được số điểm tối thiểu, sẽ bị giết chết.
Đặc biệt là, trò chơi này không chỉ có một con quỷ.
Trong đó đáng sợ nhất, nguy hiểm nhất là một con quỷ không tồn tại, ngay cả học sinh và giáo viên trong trường học đều không nhớ rõ con quỷ này tên gì.
Gã phải tìm cách hợp tác với người chơi khác, tranh thủ tìm ra đường sống trong trò chơi, sau đó hoàn thành nhiệm vụ.
Trừ chuyện này ra, mỗi lần Quỷ Không Tồn Tại giết chết học sinh trong lớp, người này đều sẽ biến thành quỷ trở về lớp học.
Bao gồm cả người chơi, sau khi bị quỷ giết chết cũng sống lại trở thành một con quỷ khác, có thể nói là phó bản có độ khó địa ngục.
Hiện tại chỉ cần nhớ lại trò chơi kia, gã vẫn cảm thấy sởn da gà.
Cho dù lấy năng lực của gã lúc này để chơi lại một lần nữa, xác suất tồn tại cũng vẫn bằng không, có thể nói, khi đó gã có thể sống sót, hoàn toàn là dựa vào một người chơi khác.
Đến nay gã vẫn còn nhớ rõ ID của đối phương.
- - [Da Da Hạ].
Người chơi nhìn qua cứ như tân nhân, lại có thể đưa ra đáp án chính xác, chẳng những cứu gã, còn cứu luôn hai người chơi hiện giờ đã trở thành cộng sự cố định của gã.
Điền Hân Đồng và Chu Trạch Phong.
Sau khi trải qua rất nhiều trò chơi, sự gắn kết của ba người bọn họ có thể dùng từ hoàn toàn tin cậy để miêu tả.
Lúc nãy, ba người ngồi trên sô pha, khẩn trương chờ đợi trò chơi cập nhật xong.
Ba người nghiêm túc xem xong phần giải thích về lần cập nhật phiên bản thứ hai này, sau đó mở Bảng Xếp Hạng lên, Điền Hân Đồng cầm điện thoại, ngạc nhiên nhìn Triệu Hòa Hạo, "Anh Triệu, anh nhìn hạng nhất Bảng Xếp Hạng đi!"
Triệu Hòa Hạo nghe vậy lập tức đưa mắt nhìn, cũng giật mình mở to mắt, lẩm bẩm nói: "Da Da Hạ......!Vương, Vương Tiểu Minh?!!"
Chu Trạch Phong cẩn thận nhớ lại, cuối cùng nhớ đến người chơi tên Vương Tiểu Minh là ai, nhưng khi đó hắn cũng không thấy Vương Tiểu Minh lợi hại cỡ nào.
Tuy rằng Vương Tiểu Minh đã thất sự tìm được đường sống.
Nhưng mà, chuyện này cũng không nói lên Vương Tiểu Minh lợi hại đến mức có thể ngồi vào vị trí đệ nhất.
Hắn không tin, vội vàng kéo xuống, nói không chừng Triệu Hòa Hạo cũng ở trên Bảng Xếp Hạng.
Nhưng chờ đến khi Chu Trạch Phong lướt đến người chơi cuối cùng, hắn mới ý thức được người chơi tên Vương Tiểu Minh kia, có vẻ như còn trâu bò hơn mình nghĩ.
Ở trong mắt hắn, người chơi khác lợi hại nhu thế nào, cũng nhất định không bằng Triệu Hòa Hạo.
Nhưng Triệu Hòa Hạo ngay cả vị trí chót Bảng Xếp Hạng cũng chưa trèo lên được, như vậy Vương Tiểu Minh ở hạng nhất, chẳng phải có thể dùng ba từ điếu tạc thiên (*) để hình dung sao?!!
(*) Điếu tạc thiên (吊炸天) hoặc là Điểu tạc thiên (屌炸天): là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.
Nói tóm lại là "trâu bò đíu chịu được".
Chu Trạch Phong nuốt nuốt nước miếng, vì chính mình và đại lão cùng nhau trải qua trò chơi mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Hạng nhất Bảng Xếp Hạng đấy!
Triệu Hòa Hạo cũng lướt đến cuối Bảng Xếp Hạng, nhìn đến tên người cuối cùng trên Bảng Xếp Hạng, vẻ mặt của gã đột nhiên trở nên phức tạp.
Mệt cho gã vẫn luôn cảm thấy mình và Vương Tiểu Minh không phân cao thấp.
Huống chi đã lâu như vậy rồi, gã tin chắc thực lực hiện giờ của Vương Tiểu Minh tuyệt đối không lợi hại bằng mình, nhưng hiện tại Bảng Xếp Hạng lại hung hăng cho hắn một bàn tay, nóng rát.
Đặc biệt là bên cạnh còn ngồi hai đồng đội vô cùng sùng bái gã.
Triệu Hòa Hạo hận không thể tìm một khe đất chui vào.
Mất mặt.
Quá mất mặt.
Triệu Hòa Hạo cố gắng tỏ vẻ bình thản, nhưng tâm trạng lại càng thêm phức tạp.
Gã nhất định phải tham gia Thi Đấu Xếp Hạng.
Cho dù phải đánh cược mạng sống.
Cũng không phải vì có thể trèo lên Bảng Xếp Hạng, chứng minh mình không kém Vương Tiểu Minh, mà chỉ vì khen thưởng phong phú dành cho top 3 người chơi.
Đặc biệt là khen thưởng cho vị trí đệ nhất, làm gã thà chết cũng muốn tranh thủ một phen.
Nhưng mà...!
Hạng nhất trước mắt chính là Vương Tiểu Minh, tất nhiên sẽ bị vô số người chơi theo dõi.
Nghĩ đến đây, Triệu Hòa Hạo lập tức nhấn màn hình, gõ một câu gửi qua.
*
Bên Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên thu được một tin nhắn từ bạn tốt, cậu vừa đọc xong thì không khỏi ngẩn người.
Là Triệu Hòa Hạo gửi đến, chỉ ngắn ngủn một câu.
[Cẩn thận người chơi khác.].