Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!



Hạ Nhạc Thiên rời khỏi văn phòng về lớp 444, lúc này trong lớp không còn nhiều học sinh, càng nhìn rõ ràng người ngồi trong một góc.

Quan trọng là, toàn thân người này đều tản ra khí chất lạnh nhạt.

Hạ Nhạc Thiên không tự giác nhìn đỉnh đầu người này, hàng chữ báo động đã biến mất, chỉ còn lại ba dấu chấm hỏi treo trên đỉnh đầu, làm thân phận của hắn càng thêm khó hiểu.

Người này, rốt cuộc là ai?
Mặc kệ thân phận Thích Lệ Phi rốt cuộc là gì.

Nhưng mà…… cái tên thoạt nhìn cao lãnh bá đạo này, ở thế giới thực rất có khả năng là người có địa vị cao, cư nhiên có thể làm ra chuyện ném nồi cho người khác.

Có lẽ là ánh mắt Hạ Nhạc Thiên quá mức rõ ràng, Lý Đại Tráng tựa hồ cũng phát hiện không đúng, liên tục liếc nhìn Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi, đáy mắt lập loè không rõ cảm xúc.

Thích Lệ Phi vẫn lạnh lùng ngồi yên.

Hạ Nhạc Thiên: “……”
Lúc này, tiếng chuông học vang lên.

Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể nhanh chóng trở về chỗ ngồi, trong lòng hung hăng xem thường một phen hành động của Thích Lệ Phi, nhưng mặt ngoài vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì.

Thích Lệ Phi liếc mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên, lại thực mau thu hồi ánh mắt.

Không có chút áy náy nào.

Hạ Nhạc Thiên: “……”
*******
Buổi chiều, lớp không có người nào chết.

Hạ Nhạc Thiên thu thập xong liền rời khỏi khu dạy học, sắc trời tiệm vãn, đèn đường hơi hơi chiếu sáng con đường sỏi đá phía trước, hai ba người kết bạn đi về ký túc xá.

“Đợi chút trộm chuồn ra ngoài đi chơi không?”
“Đi, chúng ta đi trèo tường!”
Hai cái nam sinh nói chuyện loáng thoáng bay tới.

Hạ Nhạc Thiên nhìn về nó tiếng nói, hai nam sinh khoác đồng phục thực mau biến mất ở trong rừng cây, Hạ Nhạc Thiên tự hỏi một giây, cũng lập tức theo sau.

Hai nam sinh đứng bên cạnh tường quan sát một chút, sau đó bê tới mấy cục đá, kéo nhau trèo qua tường, có tiếng động thứ gì đó rơi xuống đất, nhưng tiếng bước chân lại biến mất.

Hạ Nhạc Thiên khựng lại.

Tình huống hơi quỷ dị.

Nhiệm vụ trò chơi yêu cầu người chơi không được rời khỏi trường học.

Hạ Nhạc Thiên tự hỏi đối sách, thực nhanh có chủ ý.

Cậu có thể đạp lên tảng đá, tay chống lên đầu tường, như vậy nửa người trên của cậu vừa vặn cao hơn tường vây, nhưng cả người vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi tường.

Nói cách khác, đây cũng không tính trái với yêu cầu nhiệm vụ.

Duyệt kế hoạch trong đầu qua một lần, Hạ Nhạc Thiên mới bắt đầu cẩn thận tiến hành, khi tầm mắt của cậu có thể nhìn được bên ngoài tường vây, trong lòng còn hoảng sợ hơn so với lúc nhìn thấy Quỷ Gõ Cửa.


Phía dưới tường vây cơ hồ có thể dùng bằng từ xác chết khắp nơi, ở chân tường nằm rất nhiều học sinh, mỗi học sinh trên mặt vẫn còn duy trì biểu tình khi nhảy qua tường, có hưng phấn, có vui vẻ, có khẩn trương cùng sợ hãi.

Nhưng những biểu tình này vĩnh cửu cố định trên mặt bọn họ, sinh động như thật.

Tựa như người sống.

Thi thể giống như miếng gỗ tầng tầng chồng lên nhau, sắp cao bằng tường vây.

Hạ Nhạc Thiên thấy được hai học sinh lúc nãy, trên mặt bọn họ vẫn duy trì vẻ kích động khẩn trương, thân thể lại nằm dài trên thi thể khác, đã không có hô hấp.

Nhiều học sinh như vậy nằm ở chỗ này, nhưng không ai phát hiện.

Cũng không có bất luận học sinh nào cảm thấy không đúng.

Loại cảm giác này giống như là…… NPC trong trò chơi chạy ra ngoài phạm vi hoạt động, liền sẽ biến thành Bug nằm ở nơi đó.

Trường học chính là phạm vi hoạt động của tất cả học sinh, nếu rời khỏi trường học, nháy mắt sẽ biến thành một cái vỏ rỗng mất đi năng lực hành động, quan trọng nhất là, phía xa xa bên ngoài tường vây, thế nhưng là trống rỗng.

Giống như là chỉ tồn tại duy nhất một thế giới trò chơi, ngoài ra cái gì cũng không có.

Hạ Nhạc Thiên vô cùng chấn động nhìn một màn này, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, trong lòng không kiềm được sinh ra cảm giác sởn tóc gáy.

Nơi này chỉ là một thế giới Trò Chơi.

Nhưng mỗi học sinh ở đây, bao gồm giáo viên, đều quá mức chân thật.

Chúng nó đến tột cùng có phải là NPC do trò chơi sáng tạo ra hay không, cho dù đều có tình cảm cùng phản ứng chân thật, có lẽ bởi vì một quy tắc không biết tên nào đó điều khiển, bản chất như cũ vẫn là giả.

Hoặc là nói…… Chúng nó thật sự có cảm xúc và suy nghĩ thuộc về chính mình.

Nói như vậy, liền tính chúng nó tồn tại trong trò chơi, nhưng bản chất có gì khác so với người sống ở thế giới thực đâu?
Đứng ở nơi đó nhìn hồi lâu, Hạ Nhạc Thiên mới trở về ký túc xá.

Lúc Hạ Nhạc Thiên về phòng, các bạn cùng phòng khác đều đã rửa mặt xong, có nằm ở trên giường hi hi ha ha xem video hài, còn lại là đang chơi game.

Nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên trở về, mấy người bạn cùng phòng lập tức chào hỏi, sau đó tiếp tục vội vàng làm việc riêng.

Hạ Nhạc Thiên đơn giản rửa mặt xong liền nằm lên giường, trong đầu đều là hình ảnh liên quan đến thế giới ngoài tường vây, cậu quay đầu nhìn các bạn cùng phòng, nhịn không được hỏi: “Nghỉ hè các cậu có định về nhà không?”
Một bạn cùng phòng ngẩng đầu, “Đương nhiên sẽ về nhà a, tui trở về mẹ tui rất cao hứng, mỗi ngày cho làm đồ ăn ngon cho tui.”
Bạn cùng phòng đầu đinh nằm giường trên nói vọng xuống: “Nghỉ hè tớ không về nhà, tớ phải làm công kiếm chút tiền tiêu vặt, tớ muốn mua cho bạn gái một cái điện thoại tốt một chút.”
Hắn có chút đau đầu nói: “Mẹ cô ấy không cho dùng smart phone, nói sợ cô ấy học cái xấu, làm bây giờ chúng tớ cũng không thể call video, mỗi lần gặp nhau đều như điệp viên công tác ngầm.”
Mấy m bạn cùng phòng khác sôi nổi hâm mộ ghen tị hận.

“Chàng trai, không cần có phúc mà không biết hưởng, ít nhất cậu có bạn gái, đâu giống bọn này đều ế chổng mông, chỉ có thể xem manga anime rồi chơi game, mới có thể duy trì sinh hoạt.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Hạ Nhạc Thiên nghe các bạn cùng phòng nói chuyện, trong lòng ngược lại bình tĩnh xuống.

Mặc kệ những học sinh này là thật hay giả, cũng mặc kệ ký ức bọn họ rốt cuộc là chân thật, hay là trò chơi ghép vào, cậu đều không nên rối rắm vấn đề bày, bởi vì hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của cậu chính là đáp đúng câu hỏi bài thi.

—— sống sót rời khỏi trò chơi.

*********

Nguyễn Tiểu Siêu nằm ở trên giường, làm sao cũng không ngủ được.

Các bạn cùng phòng khác cũng đồng dạng như thế, bởi vì bọn họ nhìn ra Trương Tiểu Hoa cùng Nguyễn Tiểu Siêu tựa hồ nhìn không thuận mắt lẫn nhau, phảng phất tùy thời đều có thể xông lên đánh nhau.

Mà nguyên nhân là vì Nguyễn Tiểu Siêu nói thấy Trương Tiểu Hoa nằm ở giường trên, mà Trương Tiểu Hoa lại kiên trì chính mình hoàn toàn không có nằm giường trên.

Các bạn cùng phòng không phân biệt được là ai nói dối, chỉ có thể cẩn thận nhìn chằm chằm hai người, phòng ngừa một lời không hợp lại cãi nhau.

Đến lúc đó bị ghi vào sổ thì khổ.

Trương Tiểu Hoa nằm ở trên giường, trong đầu không tự giác nghĩ đến lời nói của Nguyễn Tiểu Siêu lúc sáng.

Chẳng lẽ thật sự là mình nửa đêm bò lên giường trên ngủ?
Nhưng hắn rất rõ ràng, chính mình căn bản không bị mộng du, sao có thể bò lên giường trên?
Trừ khi…… Nguyễn Tiểu Siêu nói dối!
Nhưng Nguyễn Tiểu Siêu vì sao cố ý nhằm vào mình?
Trương Tiểu Hoa quyết định chờ đến sáng mai lại nhìn phản ứng của Nguyễn Tiểu Siêu.

Đêm dần dần muộn, các bạn cùng phòng thấy Trương Tiểu Hoa cùng Nguyễn Tiểu Siêu đều nằm yên, bọn họ chịu không nổi cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, thực mau liền tiến vào mộng đẹp.

Cứ việc Nguyễn Tiểu Siêu mắt cũng sắp díu lại, nhưng cậu vẫn kiên trì không ngủ, mà nhìn chằm chằm giường trên đối diện.

Cậu ta phải bắt tận tay day tận mặt, đến lúc đó xem Trương Tiểu Hoa còn biện giải như thế nào!
Thời gian dần dần trôi đi.

Mí mắt Nguyễn Tiểu Siêu càng ngày càng nặng, cậu mạnh mẽ chống đỡ cơn buồn ngủ, ý thức lại dần dần mông lung lên, chờ khi cậu ta đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nhìn về phía giường đối diện, vẫn sạch sẽ như ban đầu, phía cuối giường để chăn với gối đầu xếp gọn.

Nguyễn Tiểu Siêu nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

Trương Tiểu Hoa cũng không trèo lên giường trên, nhất định là bởi vì sáng hôm qua cãi nhau, làm Trương Tiểu Hoa sợ hãi.

Nếu là như vậy, đêm nay không cần phải nhìn chằm chằm Trương Tiểu Hoa.

Dứt khoát đi ngủ.

Nhưng suy nghĩ này vừa loé lên trong đầu, ánh mắt Nguyễn Tiểu Siêu lại không tự giác bị giường đối diện hấp dẫn.

Đó là cái gì?
Giường đối diện tựa hồ chậm rãi phồng lên, thật giống như có thứ gì đang giấu ở trong chăn.

Từ từ ——
Chăn không phải vẫn luôn đều được xếp gọn gàng sao?
Khi nào trải ra?
Nguyễn Tiểu Siêu gắt gao nhìn chằm chằm đối diện, càng xem càng cảm thấy hình dạng chỗ phồng lên rất quen thuộc.

Giống như là —— người?!!!
Cứ việc nhìn không rõ lắm mặt người này, nó cũng nằm nghiêng giống y như hôm qua, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm chính mình.

Cái loại cảm giác bị nhìn chăm chú lại tới nữa.


Nguyễn Tiểu Siêu trong lòng lập tức trào lên cơn tức.

Thằng chó Trương Tiểu Hoa này, chẳng những nói dối, còn dám nhìn chằm chằm cậu ta giống hệt hôm qua.

“Trương Tiểu Hoa! Lần này xem mày giải thích như thế nào!” Nguyễn Tiểu Siêu bật dậy, tức giận trừng mắt giường ngủ đối diện.

Người nằm trên giường đối diện vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn đang nhìn chằm chằm Nguyễn Tiểu Siêu
Ánh trăng nghiêng đầu tiến vào ký túc xá.

Nguyễn Tiểu Siêu vẫn không thấy rõ mặt Trương Tiểu Hoa, nhưng cảm giác mãnh liệt bị nhìn trộm vẫn còn.

Trương Tiểu Hoa đáng chết a a a!!!
Nguyễn Tiểu Siêu giận không thể át: “Trương Tiểu Hoa, ít giả ma quỷ hù tao đi!”
Cậu ta nói xong, liền xốc chăn xuống giường: “Mày chờ đó, hôm nay bố mày nếu không đánh mày đến quỳ xuống xin tha, tao ——”
Nguyễn Tiểu Siêu nháy mắt im bặt, không thể tin tưởng nổi nhìn giường dưới.

Trương Tiểu Hoa thế nhưng vẫn luôn nằm ngủ ở giường dưới, vậy người ở giường trên —— là ai!!!
Cảm giác bị nhìn trộm tựa hồ phá lệ mãnh liệt lên, phảng phất có thể thấm vào mỗi lỗ chân lông, mang theo hơi thở lạnh lẽo sởn tóc gáy, Trương Tiểu Hoa nhìn quanh mấy giường khác.

Tất cả bạn cùng phòng, đều nằm trên giường của mình ngủ.

Nói cách khác —— trong ký túc xá, nhiều ra một người!
Nguyễn Tiểu Siêu sợ tới mức kêu lên thảm thiết, vội vàng lùi về giường dùng chăn gắt gao bọc lấy chính mình, cậu ta nhìn cũng không dám nhìn người đối diện, liều mạng kêu các bạn cùng phòng: “Lư Nguyên!! Mau bật đèn!!!”
Nhưng Lư Nguyên cũng không đáp lại.

Nguyễn Tiểu Siêu càng thêm sợ hãi: “Cao Thiên Tráng!! Cậu đừng ngủ nữa, mau dậy đi.”
Người mạnh nhất ký túc xá chính là Cao Thiên Tráng, Nguyễn Tiểu Siêu cơ hồ là liều mạng rống lên, nhưng Cao Thiên Tráng giống như bị điếc, không hề có phản ứng.

“Tiêu Học Lương, Tiêu Học Lương cậu đừng ngủ nữa, mau dậy đi, các cậu mau dậy đi!!!”
Không một ai trong phòng trả lời Nguyễn Tiểu Siêu.

Cảm giác bị nhìn trộm càng thêm mãnh liệt.

Nguyễn Tiểu Siêu sợ hãi đem chăn phủ kín đầu, thân thể không chịu khống chế run lên bần bật.

Vì sao mọi người đều không phản ứng.

Vì sao ai cũng ngủ say như chết.

Cậu ta nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ!!!
Nguyễn Tiểu Siêu không dám xốc chăn lên, hơi thở oi bức thực mau làm cả người hắn toát ra mồ hôi, tim đập như trống dồn.

Dù cách tấm chăn, cảm giác bị nhìn chằm chằm cũng đều phá lệ mãnh liệt.

Là ai?
Cái kia cái người nhiều ra thêm rốt cuộc là ai?
Hắn làm cách nào xuất hiện trong ký túc xá, vì sao không nghe được tiếng mở cửa.

Trừ khi, trừ khi hắn vẫn luôn ở trong ký túc xá.

Nhưng trong ký túc xá cũng chỉ có năm người a!
Tính luôn Trương Tiểu Hoa, trong ký túc xá ngoài mình ra, cũng chỉ có Lư Nguyên, Cao Thiên Tráng, còn có Tiêu Học Lương, sáu cái giường ngủ vừa vặn dư ra một cái giường trống.

Trước nay đều không có người ngủ ở đó!
Khoan đã ——
Nguyễn Tiểu Siêu đột nhiên nhớ tới một chuyện phi thường khủng bố.

Cái giường trống kia nếu vẫn luôn không có người ngủ, vì sao cuối giường lại có chăn gối?
Là của ai?

Vì sao cậu ta và các bạn cùng phòng khác đều không có bất kỳ cảm giác không thích hợp nào, thật giống như…… cái đồ vật kia vốn là nên tồn tại ở đó!
Nguyễn Tiểu Siêu thở hổn hển, da đầu đã ướt một mảng lớn, cậu ta muốn xem người đối diện vừa nãy rốt cuộc là ai!
Đúng lúc lúc này, cảm giác bị nhìn trộm tựa hồ biến mất.

Nguyễn Tiểu Siêu run rẩy cẩn thận đem đầu từ trong chăn thò ra ngoài.

Sau đó bỗng chốc trừng lớn mắt.

Người vốn đang nằm ở giường đối diện, thế nhưng không biết từ khi nào đã xuống dưới, rũ đầu đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích.

Nó mặc đồng phục Trường Trung học Tử Vong, lộ ra cánh tay dưới ánh trăng thoạt nhìn trắng bệch.

Trương Tiểu Hoa sợ tới mức đầu óc trống rỗng, nhanh chóng núp cả người dưới chăn.

Thân thể cậu ta run càng thêm kịch liệt.

Người kia là ai.

Vì cái gì lại đứng ở đó rũ đầu không nhúc nhích.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Đột nhiên, cảm giác bị nhìn trộm lại xuất hiện, hơn nữa so với lần trước còn mãnh liệt hơn.

Nguyễn Tiểu Siêu thân thể cứng đờ.

Người kia rốt cuộc muốn làm gì?
Giả quỷ hù dọa chính mình sao?
Trong lòng Nguyễn Tiểu Siêu vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.

Qua một hồi lâu, mùa hè oi bức làm Nguyễn Tiểu Siêu có chút khó chịu đựng nổi, cậu ta không thể tiếp tục trốn tránh, tốt xấu gì cậu ta cũng là một thằng con trai, chẳng lẽ đánh không lại đối phương sao?
Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương.

Suy nghĩ này tựa hồ tăng thêm dũng khí cho Nguyễn Tiểu Siêu, cậu ta yên lặng đếm một hai ba trong lòng, sau đó đột nhiên đem chăn xốc lên, nhưng cùng lúc đó, Nguyễn Tiểu Siêu nháy mắt hoảng sợ hét ầm lên.

Cậu ta rốt cuộc đã biết vì sao cảm giác bị nhìn trộm lại mãnh liệt như vậy!
Bởi vì người kia thế nhưng ghé vào mép giường cậu ta, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cậu ta một hồi lâu!!!
Dưới ánh trăng, mặt người kia thoạt nhìn trắng bệch đến quỷ dị.

Vẻ mặt Nguyễn Tiểu Siêu càng trở nên hoảng sợ.

Ký ức bị phủ đầy bụi nháy mắt trở về.

“Là mày ——”
Nhưng, một bàn tay trắng bệch nháy mắt bóp chặt cổ Nguyễn Tiểu Siêu, mặt cậu ta đỏ lên, liều mạng giãy giụa, nhưng bàn tay đang bóp chặt cổ cậu ta lại cứng như sắt.

Nguyễn Tiểu Siêu không thể hô hấp, ý thức dần dần mơ hồ lên, trước khi hô hấp hoàn toàn đứt, liều mạng cào lên tường hoa vài đường, cuối cùng thả tay xuống.

Nó đem bàn tay trắng bệch chậm rãi lùi về.

Nguyễn Tiểu Siêu mềm oặt nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt như người chết.

Nó đứng ở nơi đó, rũ đầu, không biết qua bao lâu, nó chậm rãi xoay người đi đến trước mặt Trương Tiểu Hoa, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm mặt Trương Tiểu Hoa.

Trương Tiểu Hoa nhịn không được trở mình, có chút không thoải mái đem chăn quấn chặt thân thể, nhưng không biết vì cái gì, một loại cảm giác bị nhìn trộm từ phía sau lưng chậm rãi khuếch tán ra.

******
Editor: Tác giả nhầm tên nhiều quá ╮(.

❛ ᴗ ❛.)╭.


Nhấn Mở Bình Luận