Người phải ăn một ngày ba bữa cơm, mà quỷ cũng giống vậy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong ba căn phòng lại có ba túi cơm hộp.
Còn mười ba căn phòng, hoàn toàn chỉ là trò chơi đánh lạc hướng, dùng để dắt mũi người chơi suy nghĩ sâu xa.
Trên thực tế, manh mối thật sự chính là ở ba căn phòng có cơm hộp kia.
Khi người chơi phát hiện trên bàn trà có túi cơm hộp, tất nhiên sẽ mở ra xem xét, cũng sẽ thuận lý thành chương phát hiện trong hộp đựng thịt người.
Trước khi Shipper còn chưa tới, tất cả người chơi đều cho rằng đường sống hẳn là liên quan đến thịt người, vì thế trong tiềm thức sẽ muốn giữ cho thịt người không bị hư thối.
Nhưng trên thực tế, thịt người cũng không phải được lấy đi trong ba ngày.
Mà vào ngày đầu tiên sẽ bị shipper giao toàn bộ cho con quỷ kia.
Vậy ngày thứ hai, thứ ba thì sao?
Dưới tình huống không có thịt người, các người chơi.......!sẽ trở thành đồ ăn của quỷ.
Cho nên, thịt người trong ba căn phòng kia, tác dụng thật của nó là giúp kéo dài thời gian lệ quỷ tập kích, nhưng chỉ giới hạn trong ngày đầu tiên, đồng thời cũng ám chỉ người chơi, con quỷ này ăn thịt người.
Kỳ thật, trước khi shipper giao cơm, các người chơi nên lập tức rời khỏi chung cư để trốn trong thành phố, do đó không bị lệ quỷ tìm được.
Cũng may hiện tại cũng không phải quá muộn.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, sắc mặt đột nhiên hơi đổi.
Nếu mình có thể đoán ra tác dụng chân chính của thịt người, vậy người chơi lâu năm như Cổ Lăng.....!
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng đi lên lầu hai, đẩy cửa từng phòng ngủ, lo lắng của cậu đã xảy ra rồi.
Cổ Lăng và Lưu Lợi Minh biến mất.
Hạ Nhạc Thiên lập tức xuống lầu một, phát hiện cửa sổ ở hành lang bị mở tung, từ chỗ này hoàn toàn có thể nhảy ra ngoài rời khỏi toà chung cư.
Hiển nhiên, rất có khả năng Cổ Lăng và Lưu Lợi Minh đã âm thầm bí mật trao đổi với nhau, sau đó hai người quyết định rời khỏi chung cư, trốn vào trong thành phố.
Tuy rằng không biết lệ quỷ kia có thể tìm được người chơi ẩn núp hay không, nhưng ít ra những tân nhân đang ngây người ở nơi này, hoàn toàn có thể dùng tính mạng giúp hai người bọn họ tranh thủ một đường sống.
Hạ Nhạc Thiên lạnh lòng...!
Hắn đã tham gia ba lần trò chơi, tuy rằng đã biết rõ nỗi thống khổ giãy giụa của người chơi lâu năm trong trò chơi này, rất có khả năng sẽ vì tự bảo vệ mình mà từ bỏ tân nhân.
Thậm chí ngay cả Hạ Nhạc Thiên cũng từng làm vậy...!
Hơn nữa hai người Cổ Lăng và Lưu Lợi Minh vẫn chưa từng chủ động hại người, họ chỉ rời khỏi chung cư, mà những tân nhân này, rất có thể sẽ mang theo mờ mịt cùng khó hiểu chết hết trong tay lệ quỷ.
Toàn bộ, đều chết ở chỗ này.
Bởi vì ngoài Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi ra, người chơi ở đâu vừa lúc có người, mỗi người đại diện cho một hộp cơm, hai ngày vừa lúc là sáu hộp cơm, sáu người chơi.
Hạ Nhạc Thiên chần chừ giãy giụa.
Có lẽ cậu cũng có thể lựa chọn giống Cổ Lăng, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Để những tân nhân trở thành kẻ chết thay.
Cứ như vậy, Hạ Nhạc Thiên chỉ cần bảo đảm mình không bị lệ quỷ tìm được, liền có thể chống đỡ tới ngày thứ ba hoàn thành trò chơi.
Chỉ là, cậu có chút không đành lòng.
Chuyện này không giống trò chơi [Xe Buýt Khủng Bố] lần trước, lúc đó Hạ Nhạc Thiên tuyệt đối không thể ngăn cản người chơi tàn sát lẫn nhau, chỉ cần cậu đứng ra ngăn bọn họ lại, tuyệt đối sẽ khiến người chơi sinh lòng oán hận, ngược lại sẽ đem phiếu bầu cho cậu.
Muốn cứu người, đầu tiên phải đảm bảo chính mình không bị liên lụy vào.
Cho nên toàn bộ quá trình Hạ Nhạc Thiên đều lựa chọn im lặng, cố gắng hết sức tìm ra cách giải quyết nguy cơ.
Đây mới là biện pháp cứu người chính xác.
Nhưng lần này, Hạ Nhạc Thiên không bị những người chơi làm vướng tay chân, quan trọng nhất là, cho dù cậu bị lệ quỷ tấn công cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Nhưng nếu cậu không nhắc nhở tân nhân, rất có khả năng bọn họ đều chết hết ở đây.
Những người này căn bản không ý thức được nếu ở lại chung cư, ngược lại chết càng nhanh.
Huống hồ, thành phố lớn như vậy, Hạ Nhạc Thiên có lý do tin tưởng con quỷ kia tuyệt đối không lợi hại đến nỗi có thể tìm được nơi các người chơi ẩn nấp ngay lập tức.
Nếu đúng là vậy, trò chơi này hoàn toàn là nghiêng về lệ quỷ, người chơi hoàn toàn không còn đường giãy giụa!!
Nghĩ thông suốt chuyện này, Hạ Nhạc Thiên lập tức xoay người đi đến phòng khách, đứng ở trên bậc thang nhìn xuống tất cả người chơi nói: "Cổ Lăng và Lưu Lợi Minh đã rời khỏi chung cư."
Những người chơi vốn đang nghịch điện thoại lập tức ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên, tựa hồ vẫn chưa kịp phản ứng lời này của Hạ Nhạc Thiên có ý nghĩa gì.
Qua một hồi lâu, Quách Phàm Khải vội vàng đứng lên nói: "Tôi không tin, tôi lên lầu hai nhìn thử."
Người chơi khác cũng bừng tỉnh, chia nhau đi phòng khác tìm kiếm Cổ Lăng.
Ba phút sau.
Tất cả người chơi sắc mặt khó coi ngồi trên sô pha.
Cổ Lăng và Lưu Lợi Minh, hai người chơi lâu năm đã biến mất, không ai biết bọn họ rời đi khi nào, càng không biết vì sao hai người họ lại rời đi.
Một người chơi nữ tên Phan Á Bội có chút khó hiểu hỏi: "Không phải chúng ta nên ở chỗ này ba ngày sao, vì sao Cổ tiểu thư lại đi rồi?"
Hạ Nhạc Thiên nhìn cô: "Nhiệm vụ có xác nhận rằng người chơi cần phải ở trong chung cư sao?"
Phan Á Bội nháy mắt sửng sốt, người chơi khác lập tức ồn ào lên.
Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể gõ gõ mặt bàn, ngăn lại bọn họ ầm ĩ, sau đó đem nguyên nhân Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh rời đi nói tỉ mỉ cho sáu người chơi: "Tôi đã đem sự thật nói rõ ràng, còn các người nguyện ý chạy đi hay vẫn ở lại đây, đều do các người tự quyết định."
Người chơi khác nghe vậy, có chút do dự không lựa chọn được.
Làm tân nhân, bọn họ càng muốn ở lại toà chung cư này, nhưng hai người chơi lâu năm Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh đã biến mất, vừa lúc chứng minh lời nói của người tên Vương Tiểu Minh đều là sự thật.
Ở lại chung cư, chỉ chết càng nhanh hơn!!
"Vậy, chúng ta chạy đi đâu đây?" Người chơi tên Tông Kiến Hoa có chút mờ mịt hỏi Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Hiện tại chúng ta không biết rõ trình tự giết người của lệ quỷ, mọi người có thể mỗi năm giờ thì đổi chỗ trốn, hạn chết bị lệ quỷ tìm được, bất quá để tiện cho việc kịp thời liên lạc, tôi hy vọng chúng ta có thể duy trì liên lạc với nhau."
Các người chơi cũng cảm thấy Hạ Nhạc Thiên nói rất có lý, vì thế dứt khoát để Hạ Nhạc Thiên lập một group chat, mời mọi người tham gia vào.
Hạ Nhạc Thiên đứng lên, nói với mọi người: "Tận lực chia nhau ra chạy trốn, một nhóm chỉ nên nhiều nhất hai người, như vậy chẳng những có thể giúp người khác tranh thủ cơ hội sống sót, đồng thời cũng có thể giảm bớt khả năng bị lệ quỷ phát hiện, tóm lại một khi ai phát hiện manh mối, nhớ nhắn vào group."
Các người chơi gật đầu, nhưng ngay sau đó trên mặt chậm rãi hiện lên sợ hãi và bất an.
Bởi vì đến bây giờ, bọn họ cũng không biết nếu gặp phải lệ quỷ sẽ đáng sợ cỡ nào.
Lúc này là hai giờ chiều.
Hạ Nhạc Thiên quyết định lập tức rời khỏi nơi này, Chung Thế Vĩ vội vàng nói: "Tôi đi cùng cậu đi nhé? "
Hạ Nhạc Thiên không chút do dự từ chối: "Xin lỗi, tôi có thói quen đi một mình."
Chung Thế Vĩ lập tức lộ vẻ thất vọng.
Hạ Nhạc Thiên đi không được vài bước thì nhớ tới cái gì, nói với sáu người chơi: "Đúng rồi, too có bản đồ thành phố này, lát nữa sẽ gửi vào group chat, mọi người có thể nhìn bản đồ để lập ra tuyến đường chạy trốn."
Các người chơi vô thố gật đầu, nhìn Hạ Nhạc Thiên rời đi.
"Chúng ta trực tiếp chia ra chạy sao, hay là hai người một tổ tương đối tốt hơn, như vậy ít nhất có thể chiếu cố nhau." Tông Kiến Hoa đưa ra ý kiến của mình.
Người chơi khác không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp đồng ý biện pháp này.
Cho dù biết một mình một nước là an toàn nhất, nhưng từ trước tới nay con người đều là loài sợ sợ hãi cô đơn nhất, mà một nhóm hai người vừa lúc là phương án lựa chọn tốt nhất.
Trong sáu người chỉ có hai cô gái, tuy rằng hai cô gái rất muốn lập nhóm với nam người chơi tính, nhưng các cô cùng những người này không thân không quen, căn bản không biết nhân phẩm đối phương như thế nào.
Nếu như vậy, còn không bằng hai cô gái một nhóm tương đối an toàn.
Dư lại bốn nam người chơi cũng không nhiều rối rắm, rất nhanh đã quyết định ai cùng ai một nhóm.
Đang lúc sáu người chơi chuẩn bị rời đi, Phan Bội Á tương đối tinh tế đột nhiên hỏi: "A? Người tên Thích Lệ Phi đâu?"
Người chơi khác lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới vẫn còn một người, bọn họ vội vàng nhìn quanh lầu một, trên mặt không khỏi lộ ra một chút mờ mịt.
"Kỳ lạ, lúc nãy hắn rõ ràng còn ngồi ở chỗ kia uống cà phê, sao đột nhiên đã không thấy tăm hơi đâu?"
"Tôi chỉ biết người chơi lâu năm đều đã chạy trước, nói lên nơi này nhất định rất nguy hiểm, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chạy đi, đừng ở chỗ này nữa."
Lời này được các người chơi khác đồng ý, sáu người chia làm ba nhóm phân ra mỗi hướng rời đi.
Đi trên đường, Phan Á Bội cùng Hoàng Khiết Tư vừa đi vừa thương lượng chỗ trốn.
Dựa vào lời nói của người chơi Vương Tiểu Minh, gã shipper giao cơm kia rất có thể là quỷ, khuyên các người chơi lúc nhìn thấy gã thì cố gắng trốn xa một chút.
Quan trọng là, bắt đầu từ ngày mai tất cả người chơi nhất định phải cố hết sức mà trốn đi, tuyệt đối không thể bị quỷ phát hiện tung tích.
Đây là một cuộc đuổi giết lớn!
"Chúng ta có nên trốn vào trung tâm thương mại không, nơi đó có nhiều người." Phan Á Bội đưa ra đề nghị.
Hoàng Khiết Tư nghĩ nghĩ, nói: "Cũng chỉ có thể làm vậy."
Hai người lập tức dò xét bản đồ, sau đó thử vẫy một chiếc xe taxi, hơn nữa còn dò hỏi tài xế có thể trả tiền qua mã QR hay không, bởi vì trên người các cô không có tiền mặt.
Tài xế nhìn từ trên xuống dưới hai người, sau đó gật đầu, nói: "Có thể, lên đi."
Phan Á Bội nhẹ nhàng thở ra, vội vàng để Hoàng Khiết Tư ngồi vào ghế sau, cô cũng ngồi vào theo: "Bác tài, đi đến trung tâm thương mại phồn hoa náo nhiệt nhất ở đây đi."
Tài xế: "Được rồi."
Xe taxi chậm rãi khởi động, tài xế ngồi trên ghế điều khiển một bên lái xe, một bên dùng kính chiếu hậu không ngừng đánh giá Phan Á Bội cùng Hoàng Khiết Tư, đặc biệt là Hoàng Khiết Tư lớn lên xinh đẹp trắng nõn.
(*) Chỗ xinh đẹp trắng nõn mình tự thêm vào, tác giả để hai dấu**.
Hoàng Khiết Tư cực kỳ mẫn cảm với ánh mắt, nhanh chóng phát hiện tài xế đang thông qua gương nhìn chằm chằm cô, cô lập tức khẩn trương lên, vội vàng cúi đầu.
Nhưng cái ánh mắt mãnh liệt này vẫn như hình với bóng.
Tài xế còn đang nhìn chằm chằm chính mình!!!
Hoàng Khiết Tư sợ hãi khẩn trương, rất muốn lập tức kêu tài xế dừng xe, nhưng cô không dám nói ra.
Từ trước đến nay tính cách cô đều yếu đuối, gặp được chuyện gì cũng sẽ nhường nhịn, có đôi khi cô cũng tức giận chính mình vì sao không biết cố gắng như vậy, vì sao cứ nhu nhược như bánh bao...!
Trong lòng cô tràn đầy ủy khuất, lại không dám kể với bạn bè.
Bởi vì, cô là một cái bánh bao mềm, cho dù có nói hết ra, lần sau gặp phải chuyện gì, cô cũng vẫn tiếp tục ngậm bồ hòn làm ngọt.
Cô càng sợ nếu mình kể mọi người cho bạn bè, họ sẽ đứng ra lên tiếng cho cô, cô không muốn khiến họ dây vào phiền phức, thậm chí còn sợ mắc nợ ân tình bạn bè.
Lại nhịn một chút đi.
Rất nhanh sẽ tới thôi mà...!
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng nghe được tài xế nói đến rồi, cô vội vàng móc điện thoại ra giành trả tiền trước, không dám để Phan Á Bội thiệt hại.
Phan Á Bội không từ chối, nhanh chóng xuống xe để Hoàng Khiết Tư cũng xuống dưới.
"Đi, đi vào trong." Phan Á Bội nói.
Hoàng Khiết Tư gật đầu, sau khi đi được vài bước cô lại một lần nữa cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt phía sau, cô không nhịn được quay đầu lại, thấy tài xế ghé mặt vào cửa sổ, mở to mắt nhìn chằm chằm nàng, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị mà tham lam, không biết có phải ảo giác hay không, hình như cô nhìn thấy tài xế nuốt nước miếng ừng ực như người 800 năm không được ăn cơm.
Hoàng Khiết Tư sợ tới mức vội vàng quay đầu lại, bước nhanh hơn về phía toà thương mại.
Phan Á Bội không thể không tăng nhanh tốc độ đi theo, nhịn không được thắc mắc nhìn Hoàng Khiết Tư.
Cô ấy đang sợ gì vậy?
Chờ đến khi hoàn toàn không thấy Hoàng Khiết Tư cùng Phan Á Bội nữa, tài xế có chút không cam lòng nói: "Thật đáng tiếc......"
*****.