Giữa tháng sáu, hoa gạo ở đại học Hạ đang mùa nở rộ.
Gần đến cuối kỳ, vào tuần cuối cùng trước kỳ thi, các câu lạc bộ của đại học Hạ không hẹn mà cùng tập trung tại khu cây gạo. Họ đồng loạt mặc đồng phục của các câu lạc bộ, đứng thành đội hình ngay ngắn hô vang khẩu hiệu. Tuy đó là hoạt động riêng của từng câu lạc bộ nhưng lại sặc mùi bày trận ganh đua thắng bại.
Bầu trời bị những cụm mây hồng che khuất, quần áo của người đi bộ dưới tán cây cũng bị hắt ánh đỏ rừng rực.
Giữa bầu không khí hân hoan vui mừng ấy, có một câu lạc bộ đi ở cuối đoàn, chỉ gồm chuẩn bị hai người sơ sài, lại còn tỏ rõ vẻ ủ rũ. Những người thuộc câu lạc bộ khác nhìn thấy tên câu lạc bộ đó cũng đều quay đi cười trộm vài tiếng.
Trong đám người đang cầm ô đứng dưới tán cây gạo, có vài nữ sinh hẳn là có ý định khác, cứ mải quay đầu nhìn về bóng người một mình đứng ở bên kia khu vườn. Bóng dáng người ấy cao gầy đơn bạc, ánh mặt trời chiếu lên người nọ cũng dịu đi trông thấy.
Diệp Nam hồn nhiên chưa phát hiện ra những ánh nhìn sau lưng, cúi lưng trồng cây non xuống, cẩn thận phủ đất lên. Để đảm bảo hạt giống đã được bao bọc trong đất, cậu còn ngồi xổm trên mặt đất quan sát một lúc lâu.
Đã chọn thời gian buổi chiều không có lớp để đến trồng cây, ai dè gặp ngay hoạt động của các câu lạc bộ. Nhưng nơi nổi danh nhất Hạ Đại là khu cây gạo này, có náo nhiệt cũng rất bình thường.
Diệp Nam không quan tâm, chỉ tập trung vào cây non trước mặt.
Khi tiếng ồn ào của các câu lạc bộ dần khuất xa, Diệp Nam cũng đã trồng cây xong, chuẩn bị xách túi lên rời đi.
Lúc này có hai người đi tới phía sau cậu. Một giọng nói uể oải vang lên sau lưng Diệp Nam—
“Từ lúc thành lập câu lạc bộ đến giờ thành viên của chúng ta đếm ra còn chưa quá một bàn tay, xem ra học kỳ sau có khi phải giải tán thôi.”
Diệp Nam dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt trong sáng nhìn hai người đằng sau.
Hai người kia cầm một tấm biển nhỏ trên tay, trang phục áo trắng quần đen giản dị. Diệp Nam nhìn rõ tên câu lạc bộ trên tấm biển nhỏ, khẽ chớp mắt.
“Tiền quỹ cũng chẳng còn được bao nhiêu, đến trang phục tham gia sự kiện cũng là đồ tự chuẩn bị.” Một cậu kéo kéo áo sơ mi trắng trên người, “Thật ra ý tưởng ngày hôm qua tôi đưa ra cũng được mà. Chúng ta tuy có ít người nhưng khí thế không thể thua được. Có điều trang phục thế này quá đơn điệu rồi.”
“Được rồi. Cậu không thấy ánh mắt các câu lạc bộ khác nhìn chúng ta à? Nếu chúng ta mà ăn mặc “lồng lộn” hơn nữa thì còn bị trào phúng hơn thế này.” Người còn lại thì thầm.
Hai người đứng dưới tán cây hóng mát, ý định tham gia “đại chiến câu lạc bộ” lần này cứ thế bị cho qua. Tiếng còi giải tán vừa vang lên, hai người lập tức chạy như điên về hướng phòng học.
Họ chạy vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ, đóng cửa lại bật điều hoà rồi mở tủ lạnh lấy một chai nước đá tu ừng ực, bấy giờ mới cảm giác tinh thần vừa bị đánh mất lập tức sống dậy.
Nhưng bọn họ còn chưa vực dậy tinh thần được mấy phút, phòng sinh hoạt câu lạc bộ đã bị gõ cửa.
Người đứng ngoài lễ phép gõ hai cái, sau đó không có động tĩnh gì nữa, như đang đợi người bên trong lên tiếng.
Trương Thiếu đi ra mở cửa, nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú. Trương Thiếu không khỏi dâng cao tinh thần, hơi nâng kính mắt lên.
Cậu ta cẩn thận quan sát người con trai này, cao hơn mình một chút nhưng trông hơi gầy gò, khiến người ta muốn bảo vệ cậu dù chẳng rõ nguyên do.
Nam sinh này có tóc ngắn màu đen dịu dàng, nhìn qua có vẻ rất mềm mượt. Đôi mắt sáng rõ, đuôi mắt hơi xếch lên, dưới khoé mắt bên phải có một nốt ruồi lệ nhạt màu, trông càng điềm đạm đáng yêu.
Nhìn một lúc lâu, cậu ta thấy tim mình đập thình thịch hẳn lên.
Diệp Nam thấy cửa mở bèn lùi về sau nửa bước, ngẩng mặt nhìn đối phương. Cậu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Xin chào, đây là câu lạc bộ Chăm sóc trẻ em à? Tôi tên là Diệp Nam, tôi muốn đăng ký gia nhập.”
Hai người trong phòng liếc nhìn nhau.
Từ lúc họ thành lập câu lạc bộ Chăm sóc trẻ em đến nay, gần như tất cả thành viên đều có kiểu ngoại hình na ná nhau. Đều mang cặp kính cận dày như đít chai, tóc mái rũ xuống khoé mắt, lúc sinh hoạt câu lạc bộ thì ngồi dán mắt vào máy tính rồi cười sặc sụa. Tất cả đều là kiểu trạch nam tiêu chuẩn. Thật là phù hợp với bản chất câu lạc bộ của họ.
Trong trường đại học không có trẻ con, nên một năm nay việc thành lập câu lạc bộ mới chỉ dừng ở bước thứ hai. Nếu bạn học này mà gia nhập câu lạc bộ thì đúng là hơi lạc lõng.
Chủ tịch câu lạc bộ là Trương Thiếu dò xét Diệp Nam mãi không thôi. Cửa hơi mở ra, y cũng nghiêng người đi vào nhường đường cho Diệp Nam.
Tuy không hợp nhau, nhưng cũng không thể chối từ được.
“Đến đây đi thành viên mới. Vào nhận đồ uống này.” Trương Thiếu hạ giọng.
Thành viên Lưu Vân Phi vội vàng đứng dậy, chạy tới cái tủ lạnh mini cúi người hồi lâu rồi quay lại hỏi Diệp Nam: “Cậu muốn uống gì?”
“Đừng khách sáo. Tôi không uống đâu.” Diệp Nam vội vàng đáp.
“Không uống nước thì uống sữa nhé?”
Diệp Nam: “…….”
Diệp Nam lịch sự cảm ơn, không cần, tôi thật sự không khát.
Lưu Vân Phi vẫn kiên trì lấy ra một lon sữa Vượng Tử, đặt lên cái bàn cạnh Diệp Nam. Diệp Nam mang khí chất mềm mại ấm áp, trên người còn thoang thoảng hương thơm, nhìn trông rất hợp với sữa đây.
“Nói chuyện chính đi.” Trương Thiếu hắng giọng, “Bạn học Diệp, cậu chắc chắn muốn gia nhập câu lạc bộ chúng tôi chứ?”
Diệp Nam gật đầu: “Chắc chắn.”
“Cậu có biết câu lạc bộ chúng tôi làm gì không?” Trương Thiếu hỏi tiếp.
Diệp Nam nhìn lên, chỉ vào bảng hiệu có dòng chữ khổng lồ “Chăm sóc trẻ em” trên tường: “Chắc là giống như tên câu lạc bộ nhỉ.”
“Thế, cậu thích trẻ con không?” Trương Thiếu cẩn trọng, hai mắt sáng rực nhìn Diệp Nam.
“Thích.” Khoé môi Diệp Nam cong lên, khẽ gật đầu.
“Nào, ngồi xuống đây, chia sẻ cho bọn tôi chút chuyện về cậu và trẻ con đi.” Trương Thiếu và Lưu Vân Phi vội vàng kéo Diệp Nam ngồi xuống chiếu tatami.
Hiển nhiên Diệp Nam không ngờ “phỏng vấn” gia nhập câu lạc bộ lại diễn ra thế này. Nhưng cậu là một người ôn hoà, cậu vẫn trả lời lịch sự đối với yêu cầu đột ngột đó—
“Tôi có một đứa em trai. Khi có thời gian tôi thường tới nhà trẻ làm tình nguyện viên, tôi thích bọn trẻ con ở đó lắm.”
Diệp Nam ngồi trong câu lạc bộ cả tiếng đồng hồ, xem video nuôi dạy trẻ em cùng Trương Thiếu và Lưu Vân Phi, rồi cùng thảo luận sôi nổi về các tình huống trong video và các biện pháp giải quyết. Đương nhiên, chỉ có hai người Trương Thiếu và Lưu Vân Phi tham gia thảo luận sôi nổi thôi. Diệp Nam chỉ cầm bút tập trung vào cuốn sổ.
Đúng 4 giờ chiều, Diệp Nam nhìn đồng hồ. Tầm này là giờ phải tới nhà trẻ, vậy nên ba người vẫy tay tạm biệt nhau.
Diệp Nam vừa ra khỏi phòng câu lạc bộ đã nhìn thấy bạn thân của cậu – Ký Tương, mồ hôi đầm đìa cầm bóng chạy tới.
Lúc chiều cậu đã định rủ Ký Tương cùng đi trồng cây. Nhưng Ký Tương không mấy hứng thú với các sở thích của Diệp Nam, cậu ta thà ôm bóng tới sân đổ mồ hôi mấy tiếng đồng hồ còn hơn. Mặc dù sở thích khác nhau nhưng cũng không vì thế mà cản trở việc hai người thân thiết với nhau.
Ký Tương dường như đang câu giờ, biết Diệp Nam sắp rời khỏi trường nên bỏ rơi đồng đội trên sân bóng rồi chạy ù tới.
Ký Tương khoác vai Diệp Nam, kéo cậu tới bãi đỗ xe: “Bây giờ mày tới nhà trẻ à? Có cần tao đưa mày đi không?”
Diệp Nam ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Được đó. Nhưng không phải mày cũng phải đi làm thêm à, đưa tao đi thì có bị muộn không?”
Kỳ Tương nói, cậu ta nghỉ việc ở cửa hàng đó lâu rồi. Dạo này chuẩn bị thi cuối kỳ nên không định đi làm thêm nữa.
Diệp Nam còn muốn nói chuyện tiếp, cửa hàng kia có chuyện gì, sao không thấy cậu ta nhắc tới. Ký Tương đẩy cậu lên xe, chụp luôn mũ bảo hiểm lên đầu cậu.
Xe của Ký Tương chạy vừa nhanh vừa đều, xe máy lao ra giữa đường như một mũi tên. Hiển nhiên không muộn giờ. Lúc Diệp Nam bước xuống xe còn choáng cả đầu, mặc dù đã đội mũ bảo hiểm nhưng vẫn cảm thấy gió thổi đến mức hơi chóng mặt.
“Mày vào câu lạc bộ à?” Diệp Nam đang định vẫy tay tạm biệt, Ký Tương bỗng hỏi một câu.
“Ừ. Ở trường hiếm có câu lạc bộ như thế, tao lại đang cần nên tới ghi danh.” Diệp Nam ngạc nhiên ngước mắt, “Sao mày đoán được?”
“Không phải tao đoán. Tao nhìn thấy mấy nữ sinh chạy theo mày tới câu lạc bộ đăng ký.” Ký Tương nói.
Trong mắt Diệp Nam hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
Ký Tương vỗ vai cậu: “Được rồi. Tao biết ngay mày không để ý tới mấy cô ấy mà. Vào nhanh đi, đám trẻ con trong đó còn đang đợi mày kìa.”
Nghe được bọn nhỏ còn đang đợi mình, Diệp Nam không trì hoãn thêm nữa, thậm chí đi đến cổng còn chạy nhanh vào.
Diệp Nam nhận công việc tình nguyện ở nhà trẻ, cũng là nhân viên tình nguyện duy nhất của nơi đây. Nhà trẻ Thiên Tinh rất nổi tiếng ở thành phố Ninh. Cơ sở vật chất và trang thiết bị hiện đại ở nhà trẻ này có thể sánh với một trường tư thục hoàn chỉnh. Việc chăm sóc trẻ em cũng là một hệ thống khép kín, tất cả giáo viên đều được tuyển chọn qua nhiều vòng.
Đúng ra, nhà trẻ như vậy sẽ không nhận nhân viên tình nguyện. Nhưng lúc Diệp Nam tới xin vào làm, hiệu trưởng đồng ý rất nhanh. Càng về sau càng chứng minh, Diệp Nam rất thích hợp làm ở chỗ này.
Hiệu trưởng thậm chí còn muốn giữ Diệp Nam lại, còn khuyên cậu tốt nghiệp xong thi lấy bằng giáo viên mầm non. Nhưng trước mắt Diệp Nam vẫn đang học chuyên ngành Luật ở một trường đại học danh tiếng như Hạ Đại, làm ở nhà trẻ chỉ là việc làm bán thời gian trong lúc học đại học mà thôi, hiệu trưởng cũng chỉ nói vậy.
Lúc Diệp Nam bước vào phòng học mỹ thuật, mấy viên đạn nhỏ đã lao ra từ trong phòng. Trong đó có một đứa bé nổi giận đùng đùng, ỷ vào việc mình cao hơn những bé khác, đâm thẳng đầu vào đùi Diệp Nam.
Vừa bị đập đầu một cái, đứa bé đã rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn không quên gào lên một tiếng cùng những đứa trẻ khác: “Thầy Diệp, cuối cùng thầy cũng tới rồi!”
Diệp Nam xót xa bế Tiểu Hổ vừa đâm sầm vào mình lên, ngồi xuống một chỗ. Cậu đặt bé con lên đùi mình, dịu dàng xoa xoa trán nhóc:
“Rất xin lỗi, thầy đến muộn, có phải các em chờ sốt ruột lắm không?” Cậu nhẹ nhàng hỏi.
Bọn nhỏ đồng loạt lắc đầu.
Lúc này thầy dạy vẽ đứng sau lưng cười nói: “Được rồi, thầy Diệp đã đến rồi. Các con yên tâm vẽ tranh được rồi chứ? Bạn nào vẽ xong trước sẽ có thưởng nha.”
Đám trẻ lập tức quay đầu chạy tán loạn, viên đạn nhỏ lại lần nữa quay lại bàn học của mình.
Diệp Nam nhìn Tiểu Hổ vẫn đang ngồi trên đùi mình, xoa đầu cậu nhóc, khẽ nói: “Tiểu Hổ, em không muốn lấy phần thưởng sao?”
“Không muốn.” Tiểu Hổ ghé vào tai Diệp Nam, cũng nhỏ nhẹ nói: “Ngày nào ba em cũng thưởng cho em. Em quen nhận quà lắm rồi.”
Diệp Nam bật cười, nhấc Tiểu Hổ ra đặt xuống đất, rồi lại nắm tay bé con: “Vậy em ngồi vẽ với thầy Diệp nha, được không?”
Tiểu Hổ lập tức gật đầu đồng ý.
Tiểu Hổ tên thật là Nhậm Hâm Tinh. Cha cậu nhóc mở công ty về khoa học kỹ thuật. Bình thường công việc của anh rất bận rộn, vậy nên Tiểu Hổ gần như thường xuyên ở lại nhà trẻ. Ngày nào Diệp Nam cũng ở lại chờ cha đón với Tiểu Hổ, dần dần hai người trở nên rất thân.
Diệp Nam ngồi cạnh bàn học của Tiểu Hổ, vừa cùng vẽ tranh với cậu nhóc vừa ngó qua xem tranh vẽ của các bé khác. Có sự trợ giúp của Diệp Nam, bài tập vẽ của đám trẻ đều được hoàn thành rất đẹp. Sau khi xếp hàng rửa tay và khử trùng xong, đám nhỏ được cô Lâm chủ nhiệm đưa tới phòng nghỉ, ngồi chờ phụ huynh tới đón về.
Trước lúc tan học Tiểu Hổ đã nhận được điện thoại của cha bé từ chiếc đồng hồ thông minh, biết hôm nay cha sẽ đến muộn vì bận việc. Nhưng Tiểu Hổ đã quen với điều đó, thậm chí nhóc còn rất vui vẻ vì Diệp Nam đã hứa cho nhóc chơi một trò chơi mới.
Trong những ngày Diệp Nam cùng chờ cha tới đón với Tiểu Hổ, ngày nào cậu cũng nghĩ ra một trò chơi mới để Tiểu Hổ không thấy chán trong lúc chờ đợi.
Trò chơi ngày hôm nay là đan dây.
Sau khi dùng dây tạo thành hình một con bướm nhỏ với Diệp Nam, Tiểu Hổ đặt nó trong tay cho bay bay một lát, bỗng dưng hai mắt sáng rực nói: “Em nghĩ ra rồi! Nếu hôm nay ba tặng quà cho em, em muốn cái này!”
Tiểu Hổ mới 3 tuổi, giọng nói vẫn còn ngọng nghịu như em bé chưa dứt sữa, phát âm vẫn chưa chuẩn lắm. Cậu nhóc rất thích nói chuyện với Diệp Nam.
Diệp Nam cũng thích nói chuyện với cậu, vậy nên bèn tiếp tục chủ đề: “Vì sao ba em phải tặng quà cho em vậy?”
“Vì ba đến muộn!” Tiểu Hổ nghiêm túc nói, “Ba từng nói với em, những người chậm trễ sẽ phải trả giá cho sự muộn màng của mình.”
Cậu nhóc bắt chước đến chín phần mười giọng điệu của cha mình. Diệp Nam không nhịn được xoa đầu cậu, mỉm cười một lúc lâu.
“Vậy hôm nay thầy Diệp cũng đến muộn, có thể tặng cho Tiểu Hổ một món quà.” Diệp Nam nói.
Vẻ mặt Tiểu Hổ hoang mang: “Nhưng em muốn một món quà khác từ thầy Diệp cơ.”
“Được, em muốn quà thế nào?” Diệp Nam hỏi.
“Ví dụ như, quà sinh nhật á.” Tiểu Hổ ra vẻ thần bí, “Sắp đến sinh nhật em rồi, tháng sau là tới!”
Diệp Nam đồng ý chuẩn bị quà sinh nhật cho Tiểu Hổ. Tiểu Hổ vui đến mức nhảy cẫng lên, kéo kéo tay Diệp Nam, vui vẻ chạy ra ngoài.
Hẳn là cha Tiểu Hổ đã chờ ngoài cổng. Diệp Nam vội nắm tay Tiểu Hổ, đi cùng cậu nhóc. Bãi đậu xe của nhà trẻ nằm tại một bãi đất bằng phẳng trong góc đường. Dù cách chỗ này có mấy bước chân nhưng Diệp Nam vẫn phải dắt tay Tiểu Hổ đi mới yên tâm.
Theo thói quen mọi khi, Diệp Nam sẽ đưa Tiểu Hổ tới cửa ghế sau, gõ nhẹ lên cửa kính xe. Chờ cửa mở ra, cậu nhìn Tiểu Hổ trèo lên ghế trẻ em sau đó mới quay về.
Ba của Tiểu Hổ chưa từng nói chuyện với cậu. Anh ta ngồi trên ghế lái, mặt đeo kính râm rất lạnh lùng. Cậu đành bỏ qua ý định hàn huyên đôi câu.
Nhưng đúng lúc này, Tiểu Hổ không định thả tay cậu ra, cậu nhóc đi đến cạnh xe rồi cũng không muốn lên xe, vẫn kéo kéo tay cậu. Diệp Nam đành cúi xuống, nhẹ nhàng nói chuyện với Tiểu Hổ.
Trò chuyện như vậy một lát, cậu cảm thấy cứ chiếm vị trí bên cạnh xe mà không chào hỏi người ta thì hơi bất lịch sự, vậy nên bèn đi tới cạnh ghế lái, định nói vài câu với người ngồi trên đó.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu nói chuyện với ba của Tiểu Hổ.
Cậu nói: “Chân thành xin lỗi, ngài Nhậm. Có lẽ hôm nay Tiểu Hổ rất vui vẻ nên nói chuyện hơi lâu một chút, làm trễ thời gian của anh rồi, thật ngại quá.”
Người đàn ông ngồi trên ghế lái mím chặt môi, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía trước, dường như không định để ý tới Diệp Nam.
Tiểu Hổ lại kéo tay Diệp Nam, nói to: “Thầy Diệp, thầy nhầm người rồi. Chú ấy là chú Ôn, ba em ngồi đằng sau này!”
Nụ cười trên mặt Diệp Nam cứng đờ mất một giây.
Từ chỗ Diệp Nam đứng cũng không thấy được người ngồi phía sau. Cậu đành nghiêng đầu sang, cẩn thận nhìn qua gương chiếu hậu. Vị trí bên trái của hàng ghế sau đúng là có một người đàn ông, hình như anh đang cúi xuống xem gì đó nên không nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
Diệp Nam nhỏ giọng gọi: “Ngài Nhậm?”
Người đàn ông ấy chỉ đáp một tiếng thật trầm: “Ừ.”