Diệp Nam tựa lưng vào lan can cầu thang, nghe tiếng bước chân Nhậm Dịch đang từ từ đi lên.
Ký Tương cúp máy, tiếp đó điện thoại cậu lại vang lên một tiếng. Chắc là Ký Tương gửi hình cậu nam sinh kia qua đây.
Diệp Nam không muốn mở hình ra chút nào, nhưng nhất thời cậu lại quên tắt màn hình điện thoại, cứ nắm di động mà ngồi xổm cạnh lan can. Có vẻ Nhậm Dịch mới nhận ra sự hiện diện của cậu, quan sát cậu một lát. Hẳn là vì phát hiện cậu bị tê chân do ngồi xổm lâu, Nhậm Dịch tiến tới, chìa tay ra:
“Cần giúp chứ?”
Diệp Nam chợt hoàn hồn lắc đầu lia lịa, vịn vào lan can đứng lên. Tư thế khá khó coi, vả lại rõ rành rành là cậu đang né tránh bàn tay của Nhậm Dịch. Nhậm Dịch không nói gì thêm, thu tay về.
“Tôi mới nghe điện thoại, ngồi hơi lâu.”
Diệp Nam lúng túng nâng điện thoại trong tay lên. Cậu chỉ giơ lên một giây, sau đó vội vàng úp màn hình di động xuống dưới, nhấn trở về. Bởi cậu chợt nhớ ra mình còn chưa mở tin nhắn Ký Tương vừa gửi.
Nhỡ đâu ma xui quỷ khiến, cậu ấn vân tay mở khóa màn hình đúng lúc này, Nhậm Dịch trông thấy tấm ảnh kia…
Diệp Nam nắm thật chặt điện thoại trong tay, lại còn áp màn hình lên ngực áo. Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!
Nhậm Dịch đã nhìn thấu chuyện vừa xảy ra với mình, không ngoài dự liệu, chỉ gật đầu cho qua. Diệp Nam thấy Nhậm Dịch muốn đi lên lầu ba, bèn cất tiếng hỏi: “Ngài Nhậm, ngài không định đi xem Tiểu Hổ một chút sao?”
Nhậm Dịch quay đầu nhìn cậu.
“Nó đang ở phòng trò chơi.” Diệp Nam chỉ tay về phía cuối hành lang, “Chơi vui lắm luôn.”
“Tôi còn có việc.” Nhậm Dịch khẽ gật đầu nhìn cậu, “Cậu chơi với nó hộ tôi.”
Diệp Nam nhận được nhiệm vụ đầu tiên mà ông chủ giao vào ngày đi làm chính thức thứ nhất nên chẳng dám qua loa: “Được.”
Diệp Nam đẩy cửa phòng trò chơi, Tiểu Hổ đang mím môi mím lợi vặn nắp chai sữa bò. Diệp Nam nhanh chóng tiến tới, nhận lấy cái chai rồi vặn ra. Tiểu Hổ nhoẻn miệng cười ngọt ngào với cậu, lại gần tựa vào trên người cậu: “Anh ơi, anh đã tới rồi!”
Cậu mới qua đây một lần rồi, chỉ là Tiểu Hổ không hề để ý thôi. Diệp Nam vẫn chiều theo đáp: “Ừ, anh đến rồi đây.”
Và thế là Diệp Nam lại một lần nữa bắt tay làm bảo mẫu.
Mặc dù Ký Tương khẳng định cậu ta nói có sách mách có chứng, thậm chí còn lên Baidu đào được hình của người trong cuộc. Nhưng sau khi kinh hồn bạt vía chạy về phòng mở ra xem, Diệp Nam vẫn cảm thấy người trong ảnh chẳng thể nào giống cậu được. Với cả mấy cái lời đồn đại kia không có gì khẳng định là thật hết. Vậy nên cậu nghĩ mình cứ ở lại Nhậm gia tiếp tục làm việc cũng không vấn đề gì.
Mặc dù Diệp Nam vẫn tin tưởng Nhậm Dịch nhưng khi một mình tiếp xúc với Nhậm Dịch, cậu không khỏi hồi hộp. Nếu lỡ đung chạm tiếp xúc với tay chân với Nhậm Dịch, dù chỉ là trong lúc nhận đồ quẹt phải ngón tay, Diệp Nam cũng sẽ rụt tay về ngay như thể bị điện giật.
Nhưng cũng không phải vì cậu nghi ngờ nhân phẩm của Nhậm Dịch. Tính ra thì hành vi này có liên quan đến kỷ luật của cậu hơn. Bất kể Nhậm Dịch có phải gay hay không, với Diệp Nam mà nói thì Nhậm Dịch là mẫu đàn ông có thể thu hút cậu. Vì thế cậu càng muốn giữ khoảng cách với Nhậm Dịch.
Cậu và Nhậm Dịch chỉ là quan hệ ông chủ và nhân viên, những mối quan hệ khác là không cần thiết, đừng nên phát sinh thì tốt hơn.
Có lẽ Nhậm Dịch cũng đã nhận ra sự mất tự nhiên của Diệp Nam. Từ đó tần suất anh xuất hiện trước mắt Diệp Nam cũng vơi đi đáng kể.
Trải qua chuỗi ngày cùng sinh hoạt với Tiểu Hổ, đúng là thư thái sung sướng thật. Cơ mà nếu ngày qua ngày chỉ phải chơi cho Tiểu Hổ vui vẻ, đọc truyện tranh cùng cậu bé và làm mấy việc cỏn con không tốn sức khác thế này, Diệp Nam cứ có cảm giác cậu đang chiếm quá nhiều lợi ích từ Nhậm Dịch ấy.
Khổ nỗi cậu chẳng biết làm gì nữa. Làm đồ thủ công phải để thợ trong tiệm cầm tay chỉ dạy. Nấu ăn thì dở tệ chẳng ai ăn nổi. Cậu biết trồng cây, chăm vườn, nhưng việc này chẳng có tí sức hấp dẫn nào với Tiểu Hổ.
Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Diệp Nam hay chống cằm nhìn về bên ngoài cửa sổ mà thở dài.
Hoa viên trong khuôn viên biệt thự Nhậm gia không được chăm sóc tỉa tót, khiến người ta cảm thấy hơi lãng phí. Bình thường dì Tiêu đã bận luôn tay luôn chân, hiển nhiên là không rảnh để mắt tới nó, nhiều lắm là chờ cỏ mọc lung tung rồi đi nhổ bớt.
Khi Diệp Nam thở dài, dì Tiêu đẩy máy hút bụi đi ngang qua, dừng lại mỉm cười nhìn cậu: “Thầy Diệp thấy chán à?”
Diệp Nam đã từng nhấn mạnh nhiều lần rằng dì Tiêu đừng coi cậu là bề trên, cứ gọi cậu là Tiểu Diệp thôi. Nhưng mà dì Tiêu vẫn quả quyết, Nhậm Dịch gọi cậu như thế thì dì cũng sẽ gọi theo.
Diệp Nam hơi ngại, cười ngượng ngùng: “Vâng, Tiểu Hổ ngủ trưa rồi, cháu khá rảnh.”
Dì Tiêu tiến tới bên cạnh cậu, cùng cậu ngắm vườn hoa bỏ hoang ngoài khung cửa.
“Cái mảnh vườn này tiếc quá.” Dì Tiêu cảm khái, giống y như tiếng lòng Diệp Nam.
“Tại sao ngài Nhậm không thuê một người làm vườn chăm sóc khu vườn ạ? Trồng thêm một ít hoa cỏ sẽ đẹp lắm đấy.” Diệp Nam hơi tiếc nuối.
“Ngài Nhậm không muốn để người ngoài vào cửa. Bình thường khi có khách đến thăm, ngài ấy đều đưa họ tới một căn nhà riêng, mời người đến đó tu sửa, bày trí gần giống với văn phòng của ngài ấy ở công ty.” Dì Tiêu nói, “Nhà này không như thế, chỉ có mấy người bọn dì ở, bên bất động sản cũng đánh tiếng với ngài Nhậm để đề cử người làm vườn nhưng đều bị từ chối hết.”
Diệp Nam giật thót vì hai tiếng “người ngoài”, tim bất chợt đập nhanh hẳn.
Nhậm tiên sinh không cho người ngoài vào nhà. Nhưng cậu cũng là người ngoài mà…
Biết mình được ngài Nhậm nhìn với con mắt khác, Diệp Nam không dám suy nghĩ vẩn vơ nữa. Cậu gạt đi ý nghĩ tự mình sửa sang lại khu vườn, chuyên tâm dồn hết tâm trí lên chuyện làm thế nào để mỗi ngày bên Tiểu Hổ vừa trọn vẹn vừa có ý nghĩa hơn. Cuối cùng Diệp Nam quyết định cậu sẽ trở thành chuyên gia làm đồ ngọt.
Cậu vốn định tự lực cánh sinh, nhân lúc Tiểu Hổ ngủ trưa lén lấy điện thoại vừa xem công thức vừa làm bánh ngọt. Xui là nếm thử lại chẳng mấy thành công. Cậu vứt sạch sản phẩm thất bại, sau đó còn xịt khử mùi để xua đi mùi đường khét lảng vảng trong không khí.
Mặc dù vậy, khi Nhậm Dịch về nhà ăn bữa tối vẫn hỏi một câu vu vơ như mọi khi: “Hôm nay dì Tiêu nấu gì thế?”
Làm dì Tiêu bị oan, Diệp Nam ngượng vô cùng. Cậu nhắn WeChat cho Nhậm Dịch giải thích nguyên nhân. Ngay ngày hôm sau, dì Tiêu đã tự đề cử bản thân, bảo rằng dì muốn đích thân dạy cậu làm đồ ăn nhẹ.
Sau khi dì Tiêu ra tay, Diệp Nam bị sốc ngay lập tức. Cậu cứ tưởng sở trường nấu món Trung và món Tây của dì đã là hết sức lợi hại rồi, ai ngờ ở mảng đồ ngọt dì còn xuất sắc hơn thế. Cậu có một vị sư phụ hàng đầu.
Diệp Nam cảm thấy chính cậu có thể tiến từ hạng ba lên hạng hai là quá tốt rồi. Cậu đã chăm chỉ luyện tập các kỹ năng cơ bản ngay từ đầu. Tuy hiệu quả không lớn nhưng vẫn ghi điểm ở sự kiên nhẫn.
Có lần Diệp Nam dùng vắt mì nặn thành hình con thỏ, bị Tiểu Hổ tò mò chạy đến chỉ chỉ, hỏi: “Anh ơi, cái này em biết, có phải là bé heo không anh!”
Diệp Nam đoán chắc là vì cậu bóp tai thỏ không đủ dài, vậy nên cậu lén nhéo một chút bột từ sau lưng đính lên phần tai, kéo dài ra một tí. Thế mà nó vẫn hỏng. Cuối cùng cậu hấp nó thành một cái bánh bao.
Hình dạng hơi méo mó, Diệp Nam chỉ đành cắn răng nếm thử. Dì Tiêu bảo Tiểu Hổ rất thích điểm tâm vị sữa, nhất là bơ, Diệp Nam bèn xin dì Tiêu ít bơ dì đã trộn, phết một lớp lên chiếc bánh bao chay kia.
Kết quả Tiểu Hổ mới cắn một miếng đã phun sạch ra ngoài.
“Mùi vị kỳ quặc quá!” Tiểu Hổ khiếu nại.
“Lạ ở đâu nhỉ?” Diệp Nam nghi hoặc, cầm một chiếc bánh chưa phết bơ lên.
Đúng là kỳ quặc thật, đúng ra thì bánh bao cậu làm phải có vị ngọt… à đâu, đồ ăn nhẹ chứ…
Ấy thế mà lại nếm ra vị dưa chua là sao?
“Thầy Diệp, hình như hôm qua dì quên rửa cái lồng hấp bánh bao dưa cải, để ở trong bồn rửa. Thầy đã rửa sạch trước khi dùng chưa?” Dì Tiêu tiến lại thì thầm.
“Cháu rửa sạch rồi.” Diệp Nam khẽ nhíu mày.
Nhưng rõ ràng là rửa chưa sạch hẳn, cậu nhìn bên ngoài cái nồi khá sạch nên chỉ dùng nước cọ rửa qua một lần. Diệp Nam hết hồn, mặt biến sắc, vội vàng hất cả lồng bánh bao vào thùng rác.
Trong quá trình học làm đồ ăn nhẹ Diệp Nam đã làm phí phạm biết bao nguyên liệu nấu ăn, thật ra cậu cũng áy náy lắm. Tối nào trước khi ngủ cậu cũng liệt kê tổn thất mình gây ra. Ghi chép vào một quyển sổ nhỏ, tính toán số tiền của từng hôm, sau đó bắn tiền cho Nhậm Dịch qua WeChat.
Đương nhiên Nhậm Dịch chưa bao giờ nhận tiền đó.* Như thể Nhậm Dịch không hề nhìn thấy tin nhắn chuyển tiền từ cậu vậy.
*Tiền gửi qua WeChat chỉ về tài khoản của người nhận khi họ nhấn vào biểu tượng lì xì.Đến hôm sau, dì Tiêu nói với Diệp Nam: “Hôm nay chúng ta đổi nguyên liệu mới, làm salad hoa quả được không? Dì dạy thầy cách cắt tỉa trái cây thành hình động vật nhỏ.”
Giọng điệu của dì Tiêu nghe giống như dỗ dành trẻ con. Mặc dù vậy, Diệp Nam vẫn tràn đầy hứng thú học tập một cách nghiêm túc.
Sau nửa tháng, Diệp Nam đã tạc thành công người tuyết từ quả dưa hấu. Người tuyết màu đỏ có mắt mũi màu vàng. Giống phết chứ đùa.
Lần này Tiểu Hổ nhận ra rất nhanh: “Màu vàng là dưa vàng!”
Diệp Nam khen Tiểu Hổ không dứt miệng.
Vì hoa quả không cần trộn thêm chút gia vị nào, chỉ cần rưới lên một ít nước sốt salad là được nên Diệp Nam rất tự tin với món salad trái cây này. Tiểu Hổ cũng nhiệt tình đánh chén hết một bát dưa hấu.
Cái bụng nhỏ của cậu nhóc căng lên tròn xoe, lấy tay che miệng ơ một hơi, sau đó năn nỉ Diệp Nam: “Anh ơi, em muốn ăn cái đó nữa cơ, món đó ấy…”
Tiểu Hổ chưa nói xong, ngoài cửa truyền đến tiếng ai đẩy vào. Cậu nhóc quên sạch sành sanh mấy lời còn chưa nói hết, chạy lại bổ nhào vào lòng ba mình.
“Muốn ăn gì nào?” Nhậm Dịch cúi đầu nhìn Tiểu Hổ, thanh âm trầm thấp.
Diệp Nam cũng lại gần, vểnh tai định nghe Tiểu Hổ “gọi món”.
“Con muốn ăn bánh ngọt, bánh ngọt mà để dâu tây bên trên ấy, phải để anh làm cho con, không muốn bà làm đâu!” Tiểu Hổ nói to.
Trong nháy mắt, nụ cười của Diệp Nam mất đi vẻ tự tin. Bánh ngọt à, cậu đã thử nghiệm thất bại vô số lần. Tiểu Hổ còn nhớ bánh bao em từng nhổ ra không?
“Ba đã bàn với anh rồi, bánh ngọt đó để phần đến sinh nhật kế tiếp của Tiểu Hổ thì mới làm nhé.” Nhậm Dịch cúi xuống bế Tiểu Hổ lên.
Diệp Nam:? Nói lúc nào thế?”
“Á? Thế thì phải đợi lâu ơi là lâu!” Tiểu Hổ hơi dỗi dẩu môi.
“Ừ, anh làm một chiếc bánh gato, cần lâu như vậy đấy.” Nhậm Dịch mặt không đổi sắc, thậm chí chẳng có biểu cảm nào, bế Tiểu Hổ đặt trở lại bàn ăn.
Diệp Nam thầm cảm ơn Nhậm Dịch đã giải vây nhưng trong lòng đã hiểu rõ: Tôi thấy mình không cần nhiều thời gian như vậy đâu.