Thế nhưng Diệp Nam vẫn nhẫn nhịn, đè câu hỏi kia lại.
“Em định hẹn bọn họ ngày mai tới đây, ngày mai vừa lúc là chủ nhật. Chiều mai bọn họ tới, đến giờ ăn tối em sẽ dẫn bọn họ đi tìm nhà hàng nào đó ở trung tâm thành phố, ăn xong thì đi xem phim.” Diệp Nam cúi đầu, bấm ngón tay bắt đầu nhẩm tính.
Nhậm Dịch chau mày. Anh tốn bao công sức mới khiến Diệp Nam chuyển địa điểm hoạt động câu lạc bộ tới nhà mình, đâu phải để Diệp Nam tiếp tục đi ăn cơm rồi xem phim với câu lạc bộ.
“Không cần, cứ dặn dì Tiêu làm nhiều đồ ăn hơn thôi.” Nhậm Dịch nói, “Nếu mọi người muốn xem phim thì ở đây tôi cũng có một phòng chiếu phim.”
Diệp Nam nhíu mày.
“Không phiền đâu.” Nhậm Dịch nói tiếp ba chữ nữa mới hoàn toàn ngăn chặn nỗi lo tiếp theo của cậu.
Diệp Nam nhìn Nhậm Dịch, khẽ cắn cắn môi, vẻ mặt lưỡng lự muốn nói lại thôi. Nhậm Dịch dù bận vẫn ung dung nhìn cậu, thầm nghĩ tốt nhất là lần này Diệp Nam đừng nên nói gì thêm nữa. Kể cả có muốn nói thì cũng chỉ là mấy câu hỏi lúc trước thôi.
Diệp Nam do dự một lúc lâu mới nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Nhậm Dịch không hài lòng lắm, nhưng cũng không từ chối lòng biết ơn của cậu, gật nhẹ rồi tiếp tục rũ mắt nhìn cuốn sách trong tay.
Diệp Nam nghĩ một hồi, chạy tới phòng bếp bật máy pha cà phê, pha một ly, hai tay bưng ra phòng khách đặt vào tay Nhậm Dịch.
Nhậm Dịch nhìn cậu một cái. Sau khi đặt cà phê xuống, Diệp Nam ngồi ngay xuống thảm tatami, cũng cầm cuốn sách lên tay đọc chăm chú. Nhậm Dịch thu lại ánh nhìn, khoé miệng cong lên một nụ cười khó nhận ra.
Năm thành viên câu lạc bộ Chăm sóc trẻ em đến đúng giờ. Bọn họ vất vả gọi xe tới, lúc xuống xe không nhịn được cảm thán:
“Sao lại xa đến vậy cơ chứ. Tớ cứ nghĩ thành phố Ninh chỉ có chừng đó thôi, thế mà khu cư xá này khiến tớ mở mang tầm mắt rồi. Khoảng cách từ cổng vào đến bên trong rõ là xa.”
“Đây là khu dành cho nhà giàu trong truyền thuyết đó ư?” Ba cô gái cũng háo hức nhìn xung quanh rồi xì xào bàn tán.
“Đúng vậy, tuần trước tớ về nhà có nghe mọi người trò chuyện về giá cả nhà ở của khu biệt thự ven hồ, tận mấy con số—”
“Diệp Nam đang ở đây sao? Nhà ở đắt như vậy, thế thì tiền thuê phải cỡ bao nhiêu…”
“Không cần tiền thuê nhà mà, đúng rồi, sao Diệp Nam lại có quan hệ với người giàu có như vậy nhỉ?”
Diệp Nam đã đứng chờ ở cổng sân nhỏ từ lâu nên cũng nghe được những tiếng bàn luận xôn xao của các cô. Cậu ngẫm nghĩ, định lên tiếng giải thích một câu.
Đúng lúc này, có một giọng nói trầm trầm truyền tới từ phía sau: “Tiểu Nam, mời khách vào nhà đi. Dì Tiêu dọn trà bánh lên rồi.”
Diệp Nam vội quay đầu đáp lại, thấy bóng dáng cao lớn của Nhậm Dịch xoay người đi vào nhà.
Mấy nữ sinh che miệng không nói nữa, nhưng chờ khi Nhậm Dịch đi xa rồi thì các cô lại người này đẩy người kia, nhỏ giọng bàn tán: “Người vừa nãy là Nhậm Dịch ư? Nhậm Dịch trong truyền thuyết ở trường ta?”
“Diệp Nam thân thiết với Nhậm Dịch như vậy sao? Tớ nghe không lầm chứ, Nhậm Dịch vừa…gọi cậu ấy là Tiểu Nam?”
Một nữ sinh trong nhóm đang đỏ mặt bị các cô đẩy ra: “Tiểu Nhàn ghen à? Chắc chắn là ăn giấm rồi, Diệp Nam cũng không thân với chúng ta tới mức đó mà.”
Tiểu Nhàn gấp gáp giậm chân: “Các cậu lựa tình hình đi, đừng có mà nói linh tinh!”
Trương Thiếu và Lưu Vân Phi chia nhau ra mỗi người mang một giỏ hoa quả và một hộp xếp hình lớn, định tặng Nhậm Dịch và con trai anh. Trước đó bọn họ đã nghe Diệp Nam nhắc tới hai người này. Ngày trước Diệp Nam làm việc ở nhà trẻ nên biết con trai Nhậm Dịch, sau này mới quen Nhậm Dịch rồi tới ở nhà anh. Còn vì sao lại ở nhà Nhậm Dịch thì Diệp Nam không đề cập đến, bọn họ cũng không tiện đoán mò nên coi như Diệp Nam đang ở nhờ nhà anh.
Lúc bọn họ bước vào nhà, Tiểu Hổ đang mặc một chiếc áo lông màu vàng, trong tay cầm một chùm đèn sáng lấp lánh. Cậu bé hô lên một tiếng về phía cửa rồi tròn mắt nhìn những người lạ vừa bước vào nhà.
“Oa, cậu bé này đáng yêu quá đi!”
Các nữ sinh hai mắt sáng lên trong vài giây, ngồi xổm xuống cười thân thiện với Tiểu Hổ.
Cô gái gọi là Tiểu Nhàn kia ôm ba lô trước ngực, lấy ra một cây kẹo mút thân thiện đưa ra trước mặt Tiểu Hổ: “Này, ăn kẹo mút đi, em tên là gì?”
Diệp Nam vốn cũng đang định đi lại chỗ Tiểu Hổ, thấy vậy thì dừng lại cúi xuống nhìn bé. Tiểu Hổ nhìn que kẹo mút trước mặt, thoáng chần chừ một chút, quay lại nhìn Diệp Nam, bỗng chạy tới nhào vào lòng cậu.
Diệp Nam vội ngồi xổm xuống ôm cậu bé, hỏi nhỏ: “Sao vậy? Các chị này là bạn của anh, không sao đâu.”
Tiểu Hổ dựa vào người Diệp Nam, bấy giờ mới bình tĩnh hơn quay lại nói với các cô: “Chào các chị ạ.”
“Em muốn ăn kẹo không?”
“Em không ăn.”
“Em tên là gì?”
“Em là Tiểu Hổ.”
“Em đáng yêu thật đó, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
……
Mấy cô gái ùa tới như ong vỡ tổ, Tiểu Hổ nhìn Diệp Nam bằng ánh mắt cầu giúp đỡ.
Diệp Nam ôm lấy Tiểu Hổ, nói: “Tiểu Hổ có muốn lên lầu chơi trước không? Anh đưa em lên đó nhé?”
Tiểu Hổ gật đầu liên tục.
Diệp Nam đưa đồ ngọt dì Tiêu đã chuẩn bị cho các bạn, để bọn họ ngồi trên ghế sofa chờ một lúc rồi dẫn Tiểu Hổ lên lầu. Lên lầu theo lời cậu đương nhiên là lên phòng chơi game trên tầng hai. Trong phòng chơi game có hệ thống giám sát Nhậm Dịch thiết kế đặc biệt, dù chỉ có một mình Tiểu Hổ ở trong đó cũng yên tâm.
Diệp Nam đưa Tiểu Hổ vào phòng rồi ngồi chơi cùng Tiểu Hổ một lúc, đến tận khi Tiểu Hổ hoàn toàn tập trung vào trò chơi thì cậu mới ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ra khỏi phòng chơi game, Diệp Nam dừng bước tại đầu cầu thang tầng hai.
Sau khi Nhậm Dịch để cậu mời khách vào nhà thì đã không thấy bóng dáng đâu, anh phải trở về phòng. Cậu hơi nghĩ lại cuộc trò chuyện với Nhậm Dịch về việc rủ bạn bè tới nhà hôm nay. Ban đầu Nhậm Dịch đồng ý cũng chỉ vì đây không phải chuyện gì khó khăn, nhưng đến khi nhìn thấy người lạ bước vào trong nhà mình, cảm giác vẫn khác hẳn chứ. Hay là cậu để bạn bè ngồi một lúc rồi dẫn bọn họ ra trung tâm thương mại nhỉ.
Diệp Nam lên tới tầng ba, đứng trước cửa phòng Nhậm Dịch một lúc, cúi xuống nhắn cho Nhậm Dịch một tin.
「 Nhậm Dịch, anh đang ở trong phòng sao? 」
Một lúc lâu sau mà Nhậm Dịch vẫn chưa trả lời tin nhắn. Diệp Nam liên tục do dự, định đưa tay gõ cửa.
「 Tôi ở dưới lầu. 」
Bấy giờ Nhậm Dịch mới trả lời lại một tin. Diệp Nam sững sờ, cầm điện thoại chạy vội xuống lầu.
Nhậm Dịch đang ngồi ở chỗ anh vẫn thường ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất kia. Các thành viên câu lạc bộ Chăm sóc trẻ em thì xúm lại trước TV, giọng điệu hào hứng bàn luận gì đó.
Diệp Nam bước xuống cầu thang, nhìn về phía Nhậm Dịch. Cậu đang định đi lại chỗ Nhậm Dịch thì một cô gái tên Trần Đan nhìn thấy cậu, lập tức gọi cậu lại.
“Diệp Nam, cậu từng sử dụng chương trình này chưa? Là do Nhậm tiền bối phát minh đó, thật là lợi hại!”
Diệp Nam nghe là biết theo lời cô nói thì đó là chương trình liên quan tới giáo dục trẻ em mà trước kia Nhậm Dịch từng nhắc tới. Cậu vòng lại, bước tới trước TV.
Theo những lời tranh nhau miêu tả từ các bạn học, Diệp Nam hiểu ra ban nãy khi mình đưa Tiểu Hổ về phòng chơi game thì Nhận Dịch đã cho bắt đầu chương trình, còn kết nối với TV.
“Mặc dù trông hơi lạnh lùng nhưng lúc Nhậm tiền bối đi về phía tớ, tớ có cảm giác như đang nằm mơ vậy. Anh ấy còn điều chỉnh chương trình trước mặt tớ, ôi, chỉ có trong mơ mới có chuyện này thôi!” Trần Đan ôm mặt nói.
Diêp Nam liếc mắt nhìn cô.
“Đây là lần đầu tiên tôi biết chương trình điện tử cũng có thể liên kết với giáo dục trẻ em đấy. Chương trình này rất hợp với trẻ nhỏ, khá là giống kiểu trò chơi tương tác giữa phụ huynh với con cái. Dù trẻ con chơi thì cũng có thể dễ dàng sử dụng đúng không?” Trương Thiếu như đang đắm chìm bản thân vào thế giới chương trình, “Học mà chơi, chơi mà học, đây mới là cách giáo dục con trẻ tốt nhất.”
“Tôi nghĩ khi phát triển chương trình này lần đầu tiên có lẽ ngài Nhậm đã cùng Tiểu Hổ vượt qua mấy level rồi.” Diệp Nam nhìn màn hình TV, khẽ nói.
Cậu vốn lẩm bẩm một xíu, thế mà không ngờ Nhậm Dịch bỗng đi tới phía sau cậu. Cậu lập tức cầm điều khiển trong tay không dám lên tiếng nữa.
“Em đoán đúng rồi.” Nhậm Dịch đứng sau lưng cậu, nói: “Chương trình này có thể đưa vào vận hành chí ít cũng có một nửa công lao của Tiểu Hổ. Lúc đó thằng bé chưa biết cách giao tiếp cho lắm nhưng đã có thể hiểu được các đồ họa trong chương trình này rồi.”
“Chương trình này tôi cũng không mở bán công khai, muốn để tới khi thằng bé trưởng thành sẽ là quà tặng nó vào lễ thành niên.”
Trong lòng Diệp Nam dấy lên nỗi xúc động, quay lại nhìn Nhậm Dịch, không nhịn được nói: “Đợi đến lúc đó chắc chắn Tiểu Hổ sẽ vui mừng lắm.”
Nhậm Dịch nhếch môi, ừ một tiếng: “Trước khi tới lúc đó, em phải giữ bí mật thay tôi đấy.”
Lúc Diệp Nam nhìn Nhậm Dịch thì hai má phiếm hồng, cậu nghiêm túc gật đầu: “Em biết rồi.”
Diệp Nam vốn đang ngồi xổm trên thảm trước TV, lúc này đang chuyên tâm nói chuyện với Nhậm Dịch nên chưa kịp đứng dậy. Nhậm Dịch cao lớn cứ thế đứng trước mặt cậu, ngón tay buông thõng xuống chạm vào vai cậu. Bỗng dưng Diệp Nam lại hiểu được tâm tình kích động vừa rồi của Trần Đan. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cậu tiếp xúc thân thể với Nhậm Dịch, nhưng dường như cậu cũng không giấu được nhịp tim đập càng lúc càng nhanh của mình.
“Em ở lại tiếp khách đi, tôi lên lầu xử lý chút chuyện.” Nhậm Dịch nói, rời tay khỏi vai Diệp Nam, “Nếu muốn xem phim thì nói trước cho tôi biết, tôi dẫn mọi người tới phòng chiếu phim.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm, Nhậm tiền bối.” Trương Thiếu vội vàng đứng dậy, “Bọn tôi tới đây đường đột như vậy đã làm phiền anh rồi. Anh bận rộn đến vậy, đừng trễ nải công việc vì chúng tôi.”
“Không sao, hôm nay là cuối tuần.” Nhậm Dịch cụp mắt nhìn cậu ta, “Hơn nữa các cậu là khách của Tiểu Nam, cũng coi như là khách của tôi.”
Tận một tiếng sau, vệt đỏ ửng trên mặt Diệp Nam dường như vẫn không biến mất. Nhậm Dịch nói câu đó là có ý gì chứ. Cậu không thể không nghĩ như vậy khi ngồi chơi các level trong chương trình.
“Diệp Nam, cậu di chuyển qua bên kia đi. Lấy được viên ngọc bội kia có khi sang được level tiếp theo đó!” Lưu Vân Phi gào lên bên tai cậu.
“Ơ, xin lỗi.” Diệp Nam luống cuống thao tác tay cầm, đi về phía sau.
“Càng đi vào các level sau thì mức độ càng khó, lại còn phải trả lời các cậu hỏi này. Hồi trước Tiểu Hổ còn nhỏ như vậy mà có thể hoàn thành hết các cấp độ này thật ư? Tớ hổ thẹn với sự tự tin của tớ quá.” Trần Đan nói.
“Lúc đó không phải có Nhậm tiền bối à? Chắc là không có gì mà Nhậm tiền bối không biết đâu, hơn nữa chương trình này là do chính anh ấy nghiên cứu phát minh mà.” Một cô gái khác tên Triệu Vân Ảnh nói.
Diệp Nam nghe các cô nói chuyện về chủ đề liên quan tới Nhậm Dịch, không nhịn được nói tiếp: “Chắc chắn Nhậm tiên sinh sẽ làm được, nhưng level dành cho trẻ em không giống những gì chúng ta nhìn nhận cho lắm, có lẽ phải thông qua thiết lập đặc thù của ngài Nhậm.”
“Nhậm tiền bối thực sự tài giỏi thật đó.” Cô gái tên Tiểu Nhàn bên cạnh cảm thán, “Diệp Nam cậu có thể nhìn ra ý tưởng thiết kế của Nhậm tiền bối, cũng rất lợi hại.”
“Tôi có gì lợi hại đâu chứ.” Diệp Nam cười nói, “Anh ấy mới là người mà tôi thấy lợi hại nhất, là người tôi ngưỡng mộ nhất.”