Lúc Diệp Nam ngủ dậy, Nhậm Dịch đã không còn ở bên cạnh cậu.
Cậu ngồi trên giường ngơ ngẩn một hồi, mọi vật trong phòng vẫn là những thứ cậu nằm lòng, ngoại trừ chút hơi ấm còn sót lại từ Nhậm Dịch ở bên người cậu. Ý thức của cậu tức thì bừng tỉnh. Tối hôm qua, mới đầu cậu vốn cho rằng mình sẽ bị mất ngủ, nhưng thực tế thì cậu ngủ rất sâu giấc. Trên chiếc giường mà mình quen thuộc, nằm bên người mà cậu tin tưởng, cảm giác an lòng tới thật nhanh.
Diệp Nam cố ý không nhớ lại nụ hôn kia. Cậu sợ nếu nhớ về nó thì mình sẽ không dám ra khỏi căn phòng này nữa. Càng đừng nhắc đến chuyện đối mặt với Nhậm Dịch.
Sau khi rửa mặt xong, Diệp Nam điều chỉnh tâm trạng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi mở cửa ra khỏi phòng. Thế rồi cậu thấy Tiểu Hổ đứng ở ngoài cửa, đang nghiêng đầu nhìn cậu.
Tiểu Hổ thấy cậu, lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, định phi xuống lầu dưới: “Anh tỉnh dậy rồi, em đi báo cho ba đây!”
Diệp Nam: “…”
Nhậm Dich ngồi bên bàn ăn, nghe thấy một hồi bước chân dồn dập.
Diệp Nam sợ Tiểu Hổ té ngã, cuối cùng cũng bắt được Tiểu Hổ trước khi nhóc chạy xuống lầu.
“Không cần gấp, phải cẩn thận cầu thang nha.” Diệp Nam nhẹ nhàng nhắc nhở, nắm tay Tiểu Hổ dắt xuống lầu.
Diệp Nam vẫn cố gắng trấn tĩnh, nhưng cũng sắp đi tới trước mặt Nhậm Dịch rồi, cậu chẳng thể quản lý vẻ mặt mình nữa, mặt đã đỏ ửng lên.
“Chào buổi sáng.” Nhậm Dịch nhìn cậu, bình thản lên tiếng.
Diệp Nam cũng chào đáp lại.
Nhậm Dịch bưng tách lên uống hết cà phê, nhìn Diệp Nam và Tiểu Hổ dùng xong bữa sáng, đứng lên nói: “Đi thôi.”
Giống y như thường vậy. Diệp Nam trộm thở phào một hơi. Như thế là tốt nhất. Nếu quan hệ giữa cậu và Nhậm Dịch trực tiếp thay đổi chỉ trong vòng một ngày thì cậu không tài nào thích ứng được, cũng chẳng biết tiếp tục ra sao.
Tiểu Hổ được Diệp Nam bế lên xe, Nhậm Dịch đứng bên cạnh. Diệp Nam kéo cửa ngồi vào vị trí bên trái của hàng ghế sau, đang định đóng cửa thì Nhậm Dịch vươn tay ngăn lại.
Nhậm Dịch cúi người xuống, áp sát bên tai Diệp Nam, nói nhỏ một câu với cậu: “Anh đổi ý rồi, giường ở phòng em, cứ giữ nguyên đi.”
“Hả?” Diệp Nam hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ bàn đến cái giường trong phòng mình giữa lúc mấu chốt này.
“Anh cảm thấy kích thước chiếc giường ấy khá vừa phải.” Nhậm Dịch nói xong câu này thì lập tức lui ra, giúp Diệp Nam đóng cửa xe.
Mãi đến khi xe đi đến đối diện cổng Đại học Hạ, mặt Diệp Nam vẫn đỏ au.
“Xế chiều anh đến đón em, trước khi anh đến em đừng ra khỏi trường.” Nhậm Dịch nhìn cậu xuống xe, dặn dò một câu.
Vô cùng đứng đắn và nghiêm khắc, đúng là chính nhân quân tử. Tại sao Nhậm Dịch có thể chuyển đổi giữa hai bộ mặt một cách tự nhiên thế nhỉ? Diệp Nam không hiểu nổi. Cơ mà sự quan tâm mà Nhậm Dịch dành cho mình là thứ không thể nghi ngờ, Diệp Nam đồng ý, xoay người đi vào trường.
Thật ra nếu Tần Vạn Băng còn định tới tìm cậu, cậu cũng không sợ. Cậu đoán, hôm qua cậu đã cho chị Phương nghe được cuộc đối thoại đó qua điện thoại, điều này sẽ gây ra sóng gió không nhỏ trong nhà họ Tần, sắp tới Tần Vạn Băng không còn hơi sức mò đến quấy rối cậu nữa đâu. Nhưng nếu Tần Vạn Băng lại đến tìm cậu, chắc chắn sẽ không thả cho cậu đi dễ dàng như lần trước.
Diệp Nam khẽ cau mày, suy nghĩ miên man suốt cả đoạn đường. Đột nhiên, Ký Tương chạy tới vỗ mạnh vào vai cậu từ phía sau làm cậu giật mình. Ký Tương cầm mũ bảo hiểm cho xe mô tô trên tay, nhòm ra sau họ mấy lần, sau đó ôm vai Diệp Nam đi vào trong.
Dọc đường có kha khá sinh viên nhìn sang chỗ Diệp Nam, vừa quay đầu vừa thì thầm bàn tán gì đó.
“Hôm nay Nhậm tổng đưa mày tới à?” Ký Tương đặt lòng bàn tay lên che góc nghiêng của Diệp Nam, chắn đi những ánh mắt không mấy thiện cảm kia.
“Ừ, anh ấy đưa tao tới.” Diệp Nam đáp.
“Lúc tan học thì sao? Anh ta đến đón mày à?” Ký Tương lại hỏi.
“Anh ấy bảo sẽ tới.” Diệp Nam trả lời.
“Thế thì tốt.” Ký Tương gật đầu.
Khi cả hai đi vào giảng đường, những ánh mắt của đám người nọ đã bị hành lang chặn mất, Ký Tương mới buông tay.
“Mày làm sao đấy?” Diệp Nam nhìn lại với vẻ khó hiểu.
“Không sao mà, sao là làm sao?” Ký Tương ngắm nghía tay mình, lại ôm chặt vai Diệp Nam, “Hay là có Nhậm tổng rồi nên không cho tao ôm nữa.”
“Nào có.” Mặt Diệp Nam đỏ lên.
“Tao nói này, mày không cần đến phòng học lớp mày à? Sao lại vào học viện Luật với tao?” Diệp Nam ngẩng cao đầu, chỉ chỉ vào bảng chỉ dẫn trong hành lang.
Ký Tương á khẩu không trả lời được, lui lại xua tay: “Tao mải tám chuyện với mày nên quên mất, bây giờ đi đây.”
Diệp Nam nhìn cậu ta: “Nếu có chuyện gì thì nói với tao đấy.”
“Ok, tao biết rồi.” Ký Tương giơ tay vẫy vẫy, thoắt cái nhảy xuống bậc thang, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc nghe giảng, Diệp Nam có cảm giác các bạn học cứ ngoái đầu ngó mình mãi. Cậu không để ý lắm đến những ánh mắt săm soi này, nhưng đám bạn học hôm nay nhìn cậu hơi quá, không thể lơ đi được.
Diệp Nam ngẫm một chút, lập tức đoán ra. Nhất định là vì sự cố đã phát sinh ngoài cổng trường tối qua, khi ấy là đúng giờ tan học, số lượng sinh viên qua đường khá nhiều, bọn họ bắt gặp cảnh đó nên đã truyền tai nhau.
Diệp Nam không quá quan tâm mấy lời dị nghị đối với mình. Cậu vẫn vào lớp tan học như thường, một mình tới căng tin ăn cơm trưa, yên lặng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, thong thả ăn hết thức ăn.
Có mấy sinh viên cố ý bưng khay đồ ăn lượn lờ trước mặt cậu, khi tới trước bàn cậu còn dừng lại mấy phút đồng hồ, chẳng buồn giấu giếm mà đánh giá cậu. Lúc cậu ngước lên lại giả bộ đang tán gẫu chuyện khác với bạn bè nhưng khó có thể che giấu nổi ánh mắt soi mói kia, vừa rảo bước thoát khỏi tầm mắt Diệp Nam đã bô bô miệng ra bàn tán.
“Đúng là nhìn không ra đấy, dáng vẻ nhã nhặn, e rằng bình thường còn chẳng giết nổi con kiến ấy nhỉ.”
“Mày không thể nhìn mặt mà bắt hình dong đâu, chẳng biết các giảng viên bên học viện bên ấy đã biết chuyện chưa?”
“Tao thấy 80% là không biết, nếu mà biết thì sao còn cấp học bổng cho nó?”
…
“Mấy cậu ăn xong rồi phải không? Phiền các cậu nhường đường, có chuyện gì mà phải đứng lù lù ở đây mà nói ở đây vậy? Sợ người khác không biết các cậu đang chém gió đổi trắng thay đen à?” Lúc này có hai cậu nam sinh bưng khay cơm đứng trước đám sinh viên mải bàn tán nọ, họ hất cằm, gằn giọng gay gắt.
Tiếng xì xào im bặt, vài sinh viên đang khua môi múa mép dạt sang một bên, giương mắt nhìn hai nam sinh đó đi thẳng về bàn Diệp Nam.
Diệp Nam không để ý đến mấy lời bàn tán của người ta về mình, nhưng cậu chợt nghe thấy giọng Trương Thiếu và Lưu Vân Phi.
Cậu nhìn họ tiến lại trước mình, hơi ngạc nhiên.
“Diệp Nam, trùng hợp nhỉ?”
Trương Thiếu nở nụ cười tươi với Diệp Nam, đụng nhẹ vai Lưu Vân Phi, giục Lưu Vân Phi ngồi xuống chỗ đối diện Diệp Nam.
Diệp Nam gật đầu, hơi ngờ vực hỏi: “Các cậu cũng qua đây ăn cơm à? Sao trước đây chưa gặp các cậu bao giờ nhỉ?”
“Thỉnh thoảng cũng qua đây đổi gió chứ, tôi và Lưu Vân Phi thường dành kha khá thì giờ qua mấy căng tin nhỏ bên cạnh ăn món xào. Phải tội dạo này hơi thiếu phí sinh hoạt, chúng tôi không chịu khó đi làm bán thời gian như cậu nên giờ phải hạ thấp tiêu chuẩn sống thôi.” Trương Thiếu kể lể.
Diệp Nam mỉm cười: “Vậy à.”
Trương Thiếu nhận ra tuy Diệp Nam mỉm cười nhưng trong ánh mắt không mấy vui vẻ, vậy nên khi Diệp Nam thu dọn bàn định rời đi, cậu ta vươn tay kéo Diệp Nam lại.
“Diệp Nam, chúng ta thảo luận về việc tổ chức hoạt động của câu lạc bộ sau kì nghỉ quốc khánh dài ngày đi.” Trương Thiếu chợt nảy ra một ý.
“Ở đây á?” Diệp Nam hơi bất ngờ.
“Đúng rồi, chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, cậu yên tâm, tụi tôi ăn cơm nhanh lắm.”
Vì không muốn Diệp Nam rời đi một mình, Trương Thiếu cắm đầu cắm cổ ăn thật nhanh.
Diệp Nam được giảng viên gọi trước giờ tan học, điều này đã nằm trong dự liệu của cậu. Thầy hỏi cậu chuyện xảy ra vào tối qua. Diệp Nam giấu quá khứ về em trai cậu, thuật lại ngắn gọn một câu chuyện khác.
“Lúc em còn học cấp 3, anh ta cũng từng tung ra mấy lời đồn như vậy, thầy có thể tìm tới trường cấp 3 của em, gặp chủ nhiệm lớp ngày ấy để hiểu rõ tình hình.” Diệp Nam cụp mắt trình bày, “Một số vấn đề riêng tư của em, em không muốn bị mọi người biết, xin lỗi thầy.”
Bấy giờ thầy giáo cũng không đành lòng, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Thầy chỉ muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, nếu chuẩn bị trước thì mới có biện pháp đối phó thích hợp. Nếu đó chỉ là một số tin đồn thì thầy sẽ giúp em ngăn chặn không cho chúng lan truyền ra.”
Diệp Nam vẫn chưa ngẩng lên, khẽ nói: “Cảm ơn thầy ạ.”
Sau khi tan học, Diệp Nam không vội rời khỏi trường, đến khi Nhậm Dịch gửi tin nhắn thì cậu mới hơi vui vui đi ra ngoài trường, chạy tới đối diện tìm thấy xe Nhậm Dịch. Mặc dù xe Nhậm Dịch vẫn đậu chỗ cũ nhưng anh không ngồi chờ ở ghế lái mà đứng bên cạnh xe, nhìn thấy Diệp Nam lại gần từ phía xa, bình yên vô sự chạy tới trước mặt anh.
Diệp Nam ngước lên, cười với Nhậm Dịch. Nhậm Dịch duỗi tay mở cửa ghế phó lái, Diệp Nam vội vàng nói cảm ơn, xoay người vào xe.
Nhậm Dịch vẫn giống như thường, suốt đường đi không tán gẫu với cậu về những chuyện của hôm nay, chỉ im lặng lái xe. Vậy nên Diệp Nam mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu không muốn Nhậm Dịch biết bản thân mình đã phải đối mặt với những điều tiêu cực trong trường. Huống chi, thật ra chúng cũng không hẳn toàn là tiêu cực.
Ký Tương đợi trước cổng từ sáng sớm để xác nhận sự an toàn của cậu, Trương Thiếu và Lưu Vân Phi xuất hiện ở căng tin để giải vây cho mình, mọi người xung quanh đều đối xử với cậu rất tốt. Song cậu vẫn không muốn Nhậm Dịch lo lắng vì mình. Vậy nên, nếu được thì không nên đề cập đến nó.
Cơm nước xong, Diệp Nam dắt Tiểu Hổ về phòng như thường lệ, đợi cậu nhóc ngủ say mới khẽ khàng đóng cửa, muốn xuống lầu một chút như mọi khi.
Hôm nay chắc Nhậm Dịch vẫn bận bịu với đống công việc một lúc. Không biết đêm nay Nhậm Dịch định ngủ ở đâu…
Ngừng, ngừng. Diệp Nam cốc mấy cái lên đầu. Mình đang nghĩ gì thế này?
Diệp Nam xuống tầng một thì thấy Nhậm Dịch đang đứng cạnh cửa sổ dõi mắt ra ngoài, lần này anh không đem laptop theo.
“Anh xong việc rồi à?” Diệp Nam cất tiếng hỏi, tiến tới bên cạnh Nhậm Dịch.
“Ừ, anh đang đợi em.” Nhậm Dịch hơi quay đầu nhìn cậu.
“Đợi em?” Diệp Nam hơi ngạc nhiên.
“Đợi em.” Nhậm Dịch gật đầu, “Anh đang đợi em đi ngủ, chẳng phải rất bình thường sao?”
Bình thường chỗ nào…
Lúc này Diệp Nam mới cảm thấy cái nhìn của Nhậm Dịch vừa dành cho mình không còn đơn thuần nữa. Chẳng biết từ bao giờ, đôi bên lại nhớ về nụ hôn tối qua vì từ “ngủ” này, hai người không hẹn mà gặp cùng nhìn thoáng qua môi đối phương, sau đó đồng thời dời mắt đi.
Diệp Nam không dám nhìn nữa. Nhậm Dịch thì không thể nhìn được, dáng môi Diệp Nam rất thích hợp để hôn, nụ hôn đêm qua khiến anh cảm thấy chưa thỏa mãn.
“Hôm nay anh muốn qua phòng ngủ của em à?” Diệp Nam cúi đầu, phát ra tiếng nói lí nhí như ruồi bay.
“Nếu em muốn qua phòng anh thì cũng được đấy.” Nhậm Dịch trả lời.
Câu trả lời gì đây… Chẳng lẽ cậu không còn lựa chọn thứ ba hả?
Vành tai Diệp Nam càng lúc càng hồng, không dám ngẩng đầu lên.
“Qua phòng anh đã nhé.” Nhậm Dịch bỗng lên tiếng.
“Dạ?” Diệp Nam chợt ngước mắt.
“Anh vừa nhớ ra, em chưa từng qua thăm phòng anh.” Nhậm Dịch nhìn cậu, “Nên để em làm quen dần thôi.”