Hải Lan không biết đêm qua cô học, thực hành máy tính đến mấy giờ nữa. Cô chỉ biết sáng dậy đã thấy mình gục đầu trên bàn học.
Ăn xong bữa sáng, cô định vào bàn học tiếp thì bị mẹ cản lại. Bà nói chăm học là tốt nhưng cũng phải biết chú trọng sức khỏe, còn nói nếu cô không theo kịp thì cũng không sao, ba mẹ sẽ chuyển cô đến ngôi trường bình thường hơn.
Hải Lan không nói lại. Người mẹ bây giờ khiến cô nhớ đến mẹ mình. Sau khi Nam ra đi một thời gian, bà cũng qua đời trong cơn bạo bệnh. Đến lúc cuối đời, mẹ vẫn lo lắng cho cô và Lục Bảo, bà căn dặn nếu có một người tốt thì hãy mở lòng, đừng bỏ lỡ như Nam.
Đã lâu rồi, Hải Lan mới cảm giác được mình trở nên nhỏ bé, được mẹ chăm sóc. Nếu tính theo tuổi thì người mẹ này bằng tuổi Lục Bảo thôi, nhưng cô lại thích mình bé nhỏ như thế này. Cô rất thèm muốn được ai đó yêu thương, chở che.
Thứ bảy không học, Hải Lan được mẹ đưa đi mua sắm. Mẹ nói từ lúc chuyển đến đây, cả hai chưa có dịp đi tham quan nhiều nơi. Hôm nay ba cùng ông chủ đi xa, tối mới về. Mẹ nói hai mẹ con không nấu nướng gì hết, cả hai sẽ ra ngoài ăn một bữa thật ngon.
Ai ngờ, vừa vào chợ chưa lâu, Hải Lan đã chạm mặt hai cô bạn Oanh My ở một hàng ăn vặt. Mẹ vì thế đã bảo cô đi chơi với bạn, còn bà mua đồ rồi về trước.
"Mua vải!" Oanh ngạc nhiên khi nghe Hải Lan hỏi chỗ bán vải, cô thắc mắc.
"Cậu mua vải làm gì? Đừng nói là may đồ mang nha."
"Đúng vậy!"
"Oh my god!" Oanh My đồng thanh. My nhìn Hải Lan hỏi thẳng. "Này! Rốt cuộc cậu sống như thế nào vậy? Không biết mạng xã hội, không biết lên mạng, không biết công nghệ mà lại biết may vá, còn tự may đồ để mặc nữa. Cậu thuộc loại cổ xưa sao?"
"Cổ xưa truyền thống cũng tốt mà." Hải Lan nhẹ nhàng trả lời.
"Cậu biết cậu rất khác không?" Oanh nhìn bạn nói. "Cậu giống như từ quá khứ lạc đến tương lai như trong mấy thể loại truyện xuyên không vậy đó."
"Tui thấy bà nghiện truyện đến phát bệnh thì có." My ở một bên thở dài nói.
Ở trong nhà có cái máy may cũ, mẹ định bỏ đi nhưng Hải Lan đã giữ lại, đem cất vào phòng. Thói quen tự may đồ mặc đã kéo dài suốt bao năm, không bỏ được. Suốt một thời gian để ý cách ăn mặc của mọi người xung quanh, Hải Lan đã nắm được vài xu hướng thời trang. Lần này, cô muốn mua vải về may, như vậy vừa đồ vừa người mà tiết kiệm chi phí khá nhiều.
"Hải Lan, nếu bạn nói sớm thì bọn này đã bảo tham gia vào câu lạc bộ thời trang của trường rồi. Câu lạc bộ thời trang thuộc dạng top ten của trường đó. Chủ tịch câu lạc bộ này tên Mai Trang học lớp A2, là con gái công ty thời trang nổi tiếng trong nước, tuổi còn nhỏ nhưng đã có không ít giải thưởng."
"Nghe nói cậu ta được mời làm thực tập sinh ở công ty HL phải không? Thật thanh tỵ quá đi."
"Không phải nói cô bạn Mai Trang nhà có công ty thời trang sao? Vậy sao phải đi thực tập ở chỗ khác."
"HL không phải nơi khác, nó là biểu tượng thời trang của nước ta, không lẽ cậu chưa từng nghe qua sao?"
Thấy Hải Lan quả thật không biết, Oanh đành xem cô bạn này là người ngoài hành tinh rồi vừa đi, vừa ăn, vừa giải thích.
"HL mấy năm trước chỉ là một công ty trên bờ vực phá sản. Vậy mà chỉ trong một đêm, nhờ sức một nhà thiết kế đã lật lại thế cuộc, trở thành đại diện cho thương hiệu thời trang trong nước."
"HL chuộng hoài cổ. Trang phục của họ đều đậm chất truyền thống. Nhưng mà thật lạ, các cô gái chỉ cần mặc vào thì dù quê mùa cũng toát lên vẻ đài các, quý tộc."
"Giỏi vậy sao?"
"Không phải giỏi mà phải hơn giỏi trăm lần. Trang phục của HL đã đoạt không ít giải khi tham dự tuần lễ thời trang ở Paris, còn được không ít người nổi tiếng thế giới đặt hàng."
"Vậy nhà thiết kế đó nhiều tuổi không?"
"Không biết!" My lên tiếng. "Từ khi giúp thương hiệu HL nổi tiếng, nhà thiết kế này luôn là ẩn số. Không một ai biết rõ tuổi tác, giới tính của người này... Có người còn nói HL muốn tăng độ nổi tiếng nên mới chơi chiêu trò này. Nhưng mặc kệ nguyên nhân thế nào thì nhà thiết kế này luôn là đỉnh cao về trang phục truyền thống, cổ điển của nước ta."
"Mình cứ nghĩ mọi người thích hiện đại hơn truyền thống."
"Cậu sai rồi. Cái con gái thích là đẹp. Truyền thống cũng được, hiện đại cũng được, chỉ cần đẹp thì sẽ được lựa chọn."
"Hải Lan có muốn xem mấy mẫu thiết kế của HL không? Mình có lưu lại buổi biểu diễn thời trang vừa rồi của họ, cậu thích mình gửi mail cho."
"Cám ơn."
"Cám ơn suông không được đâu... Đãi tụi này một chầu đi." Oanh hí hửng đưa ra lời đề nghị sau khi ăn sạch đồ ăn trên tay.
**
Học sinh bây giờ có hai thứ không thể thiếu. Một là điện thoại. Hai chính là trà sữa.
Ngay khi Hải Lan nhận lời, Oanh, My lập tức kéo cô bạn vào một tiệm trà sữa ưa thích gần đó.
Ngồi chờ đồ uống, Hải Lan tranh thủ hỏi hai người bạn thêm một số chức năng của điện thoại. Oanh, My nhìn nhau thở dài. Cô bạn mới này không phải xuyên không thật chứ?
Tiếng bàn tán vang lên xung quanh khiến Hải Lan, My, Oanh lấy làm hiếu kì. Thấy mọi người cứ nhìn vào điện thoại rồi bàn luận gì đó, My lập tức mở điện thoại, xem thông tin mới được cập nhật.
"Oh my god."
Khắp các trang mạng đều đăng tải các bài viết về công ty dược phẩm KW bán thuốc không đạt chất lượng, có chất gây ung thư. Không những vậy, ban lãnh đạo của KW còn liên quan đến các phi vụ rửa tiền, cảnh sát đã ra lệnh bắt giam điều tra.
Đây là tin chấn động mà.
"Chết tôi rồi... Mặt nạ dưỡng da của KW..." My, Oanh đứng bật dậy rồi cùng hét toáng. Dạo trước, KW có tung ra thị trường số mặt nạ dưỡng da, hai người lập tức mua về dùng. Bây giờ, thuốc của KW có vấn đề thì mặt nạ nhất định cũng không xong.
**
KW xảy ra biến cố khiến không khí buổi tiệc của bà Như và các bà bạn cũng vì nó mà thiếu đi sức sống. Phu nhân công ty KW không đến vì phải đi gặp đối tác cùng chồng. Cái gì mà công tác, rõ ràng là bỏ trốn thì có. Truyền thông đã đưa tin cảnh sát đang phát lệnh truy nã toàn quốc rồi kìa.
Thời gian gần đây, vị phu nhân của công ty KW này đã ra sức khoe khoang về gia sản đồ sộ cùng những hợp đồng béo bở kí kết với đối tác lớn ở nhiều nước nên đã có không ít người tin tưởng, muốn hợp tác cùng nhau mở rộng dự án phát triển mới. Bây giờ mọi chuyện đổ vỡ, đám bạn của bà Như không ít người vội vã rời đi, số còn lại quá ít nên chủ động giải tán luôn.
Buổi tiệc vui vẻ thế là kết thúc chỉ trong chưa đến nửa tiếng.
**
"Không phải nói đi cùng mẹ sao?"
Nhận được cuộc gọi của Nhật Minh, Dương liền bò khỏi giường đi đến chỗ hẹn quen thuộc cuối tuần của họ.
Đây là một sân tennis tư nhân, muốn vào thành phải có thẻ hội viên. Tùy theo mức độ thẻ mà đãi ngộ cũng tăng lên. Dương và Nhật Minh là thành viên VVip nên được nhân viên tiếp đón vô cùng chu đáo.
Trong trường, cả hai tham dự câu lạc bộ bóng rổ nhưng tennis của họ cũng không phải dạng vừa đâu. Đừng nghĩ Dương chỉ biết ăn chơi, trình độ của cậu ta có thể ngang hàng với tuyển thủ đó.
"KW xảy ra biến động, không ít người bị liên lụy." Ngồi uống nước thư giãn trên ghế chờ Dương khởi động, Nhật Minh cười giải thích.
"Ngay từ đầu tôi đã không ưa vợ chồng nhà đó." Chợt nhớ ra một chuyện, Dương hỏi: "Bên ông thế nào, tôi nghe Bảo Ngọc nói mẹ ông muốn hợp tác với KW."
"Chắc là không thành. Nếu không mẹ tôi đã không ngồi yên." Nhật Minh cười trả lời.
"Cũng đúng. Nhà ông trước giờ không bao giờ chọn sai đối tác, cũng chẳng chịu lỗ vốn bao giờ... Có một kho dữ liệu sống ở phía sau bảo lãnh mà." Nói đến đây, Dương thấy mình đã lỡ lời, nhìn thằng bạn vẫn không biểu hiện gì, cậu hỏi: "Ông có sao không? Sau chuyện này tôi nghĩ..."
"Đã quen rồi... Đừng nhắc chuyện này nữa, chúng ta bắt đầu được chưa?" Nhật Minh vỗ vai Dương cười nói.
"Lần này ai thua sẽ phải trả hết chi phí ăn chơi đêm nay."
"Là ông nói đó, đừng quên."
Hai tiếng bung sức, Nhật Minh và Dương đều đã thoải mái hơn rất nhiều. Thay đồ xong, cả hai người nói bàn luận tiếp về cuộc vui đêm nay. Lần trước đua xe bị chú ý rồi, đêm nay, họ phải làm gì để được vui vẻ đây.
Đang thảo luận sôi nổi thì một cảnh chướng mắt đập vào mắt cả hai. Bên ngoài cổng sân tập, ba bốn thằng con ra đang cố ý chọc ghẹo một cô gái. Cô ta đã tránh đi mà đám này vẫn không chịu bỏ cuộc, còn đụng tay chân nữa.
Bốp!
Dương nhận ra cô gái bị bắt nạt kia. Đó chẳng phải là học sinh nhận học bổng của trường sao? Đâu thể nhìn mà không ra tay giúp được, Dương vừa định lên tiếng thì đám con trai trước mắt đã bị một quả bóng tennis đập vào người.
Bốp! Bốp!
Thấy Nhật Minh đánh bóng về phía chúng, Dương cũng làm theo ngay. Cách này vừa đơn giản, vừa hiệu quả vô cùng.
Mấy thằng con trai kia rất muốn đánh người nhưng khi nhận ra kẻ đang phá hỏng chuyện vui của mình là hai tên đứng đầu có tiếng, có quyền ở trường Ánh Sáng thì liền nhịn xuống, bực bội rời đi.
"Cám ơn." Tuyết Lê không ngờ lại được giúp từ Nhật Minh. Hình như đây là lần thứ ba rồi thì phải.
"Cảm ơn vậy không được đâu, đãi tụi này một chầu nước đi." Dương vui vẻ nói chuyện. Cậu không quen cô bạn này, chỉ nhìn thấy vài lần trong trường thôi. Nhưng ban nãy, thấy Nhật Minh còn làm anh hùng trước cả mình, Dương vô cùng hứng thú. Cậu cảm giác được chuyện gì đó vô cùng hay rồi.
"Để lần sau được không? Mình đang chờ mẹ tan làm, mình và mẹ có chuyện gấp phải đi." Tuyết Lê khó xử lên tiếng.
Lúc này, Tuyết Lê nhìn thấy mẹ xuất hiện từ xa, cô vội nói:
"Lần sau sẽ cám ơn hai bạn, giờ mình đi trước... Mẹ, con ở đây."
Tuyết Lê vội vàng rời đi rồi nhanh chóng mất bóng.
Còn lại hai thằng con trai đứng ngơ ngác dưới tán cây, Dương cảm giác không khí này có chút không đúng. Dạo này bị làm sao vậy? Lần trước, bị một đứa con gái thẳng thừng từ chối. Bây giờ, lại bị một người con gái khác bỏ rơi. Có phải sức hút của cậu đã giảm rồi không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!