Chớp mắt đã ngưng tụ thành vạn con rồng băng!
Đổ xuống như vỡ trời, gầm rú hướng về phía Diệp Phàm.
Khiến cả bầu trời phải rung chuyển.
Nơi mà những con rồng băng đi qua, không khí phát ra âm thanh răng rắc kì lạ.
Như là đã bị đông cứng lại!
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Phàm đã bị chúng nhấn chìm, không rõ sống chết thế nào!
“Hít... mạnh quá!”
Tất cả mọi người có mặt đều thầm kêu lên trong lòng.
Được chứng kiến Bán thăn sử dụng đòn tấn công mạnh nhất, chuyến đi này đáng giá lảm!
Lúc này, Diệp Phàm đang bị vô số con rồng tấn công, lại nhẹ nhàng mỉm cười:
"Không tệ, chiêu này cũng có chút thú vị rồi, chỉ tiếc là vẫn quá chậm mà thôi.”
Anh không quên nhận xét thêm vài lời Long Ngạo Thiên nghe tiếng nói truyền đến, khinh khinh phẩy tay:
"Hừ! Chết đến nơi mà còn giả vờ ngầu, anh...”
Nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu thì đã nghe. một tiếng hét lớn:
"Phát"
Ngay sau đó, một tia máu loé lên giữa muôn vàn con rồng băng.
Giây tiếp theo, tất cả những con rồng băng khổng Tồ ấy tức khắc tan thành mây khói!
"Không thể nào!!"
Long Ngạo Thiên kinh hoàng hét lên.
Đây là đòn tấn công mạnh nhất của mình, thế mà bị đối phương dễ dàng làm tan biến.
Điều khiến anh ta càng khó tin hơn là, tiếng hét đó đã trở thành câu nói cuối cùng của anh ta trên đời này.
Soạt!
Thân hình Diệp Phàm lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện trở lại, anh đã đứng sau lưng Long Ngạo Thiên, quay lưng lại với anh ta.
Giống như anh vốn đã đứng ở đó từ đầu vậy.
Trên tay phải của anh, một thanh huyết đao hình thành từ chân khí đang nhỏ máu.
Bịch, bịch!
Long Ngạo Thiên vừa thốt ra ba tiếng đó thì đã ngã xuống đất.
Tại sao lại có hai tiếng "bịch”?
Bởi vì lúc này Long Ngạo Thiên đã bị xẻ đôi thân hình làm hai khúc!
Xôn xao...
Toàn trường chấn động!
Kẻ mà từ lúc xuất hiện đã làm chấn động bầu trời.
Kẻ mà dường như không một lời nói cử chỉ nào là không kiêu ngạo, trâu bò.
Kẻ đã đạt cấp Bán thần vô địch, Long Ngạo Thiên đó.
Đã chết thảm thương như vậy ư?!
Ông trời ơi, ông đang đùa à?
"Ngạo Thiên à, cháu trai của tôi! Con chết rồi thì nhà họ Long biết làm sao đây? Huhuhu...”
Long Ngọc Sơn bủn rủn ngồi phịch xuống đất, khóc nấc lên thảm thiết,
Không có một ai đến bên an ủi ông ta.
Những kẻ vốn đứng về phía nhà họ Long ban nãy nay phải vội vàng lẳng lặng tránh xa ra.
Đối diện với nhà họ Long.
Lâm Nam Chinh đứng bật dậy.
Gương mặt hoàn toàn kinh hãi!
Bao nhiêu năm nay rồi.
Chưa từng có chuyện gì làm Thượng Tướng năm sao, một đại lão đỉnh cấp trong quân đội này động tâm đến vậy!
Trước đây, dù Cuồng Chiến Chỉ Vương có ca tụng Diệp Phàm đến đâu, dù Diệp Phàm có giết được Huyết Ma đi chăng nữa, thì trong nhận thức của ông ta, Diệp Phàm cũng không thể mạnh mẽ đến thế.
Nhưng hôm nay nhìn thấy, Diệp Phàm mạnh hơn rất xa so với sự tưởng tượng của ông ta.
Nếu Lâm Nam Chinh biết rằng sức mạnh ông ta vừa chứng kiến lúc này chỉ là một phần tu vi mà Diệp Phàm tự phong ấn, có lẽ ông ta sẽ bị dọa đến mức bị bệnh tim luôn đấy.
"Không được, tôi phải lập tức báo cáo lên trên, dù thế nào cũng phải đưa được tên nhóc này vào quân đội!"
Nghĩ vậy, ông ta lập tức lấy điện thoại đường dây nóng ra xin chỉ thị.
Không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa được.
Ông ta đã vô cùng nóng lòng rồi!
Lúc này, Tham Lang và Thanh Ảnh dẫn đầu 100 ngàn thuộc hạ hò hét phấn khích:
"Quân chủ uy vũ!”
“Quân chủ vô địch!!"
Suýt nữa thì hét rách cổ họng rồi.
Tiếng hô vang dội khắp Nam Sơn, dai dẳng mãi không dứt.
Trong khi đó đương sự Diệp Phàm lại đang có chút bực bội nho nhỏ:
"Má nó! Tên Long Ngạo Thiên này cũng quá vô dụng rồi? Vì để chơi với anh mà tôi đã phải phong ấn hơn nửa tu vị, không ngờ anh vẫn không chịu nổi một kích, ôi...”
Diệp Phàm không khỏi bật ra một tiếng thở dài chán nản.
Anh cảm thấy, Long Ngạo Thiên nói có một câu không sai chút nào.
Diệp Phàm anh rất cô đơn đấy.
Sự cô đơn bắt nguồn từ sự vô địch!
Sau khi tỏa hết chân khí và thu hồi huyết đao, Diệp Phàm điểm vài cái trên cơ thể, giải phóng phong ấn tụ vĩ của mình.
Khi đang chuẩn bị bước tới bên cạnh Đường Nhược Tuyết, đột nhiên trong lòng anh chợt động.
Quay đầu lại nhìn về phía Long Ngạo Thiên đã qua đời.
Chỉ thấy một lưỡng khí đen mỏng manh bay ra từ cơ thể Long Ngạo Thiên.
Luồng khí đen ấy rất mỏng nhẹ, gần như trong suốt, đừng nói là người bình thường, ngay cả người có tu vi Tông sư cũng khó lòng trông thấy.
Nhưng Diệp Phàm lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh biết rằng, lưỡng khí đen đó chính là linh hồn của Long Ngạo Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!