Người tự nhận mình là quân tử - Lâm Hiên thề là anh không hề muốn nhìn thân thể Liễu Hồng.
Mà chính cô nàng lại tự mình đưa đến trước mặt hẳn.
Nhưng vào lúc này, Liễu Hồng vẫn hoàn toàn không biết, thân thể của nàng đã bị Lâm Hiên nhìn thấy. Cô ôm chặt Hồng Diệp, nhàn nhạt nói:
“Đại tỷ, đừng đi được không?”
“Này... Liễu Hồng, ngươi, ngươi trước tiên mặc quần áo
vào đi đã” Hồng Diệp đương nhiên biết, Lâm Hiên đang ở bên cạnh, vội vàng nói.
"Đại tỷ, có phải có Lâm thiếu rồi, ngươi liền không cần Liễu Hồng nữa..." Liễu Hồng không hề động đậy.
“Tất nhiên là không rồi!” Hồng Diệp trả lời.
"Vậy, vì sao ngươi không cùng ta tắm..." Liễu Hồng buồn bực hỏi.
"Liễu Hồng, ngày mai ta sẽ cùng ngươi tắm được không? Giờ thì ngươi buông ta ra trước, sau đó mặc quần áo vào đi." Hồng Diệp thở dài một hơi nói.
“Thật sao, đại tỷ!”
Nghe được Hồng Diệp nói ngày mai sẽ cùng nàng tắm rửa, Liễu Hồng liền trở nên vui vẻ. Cô nàng lúc này mới hơi buông Hồng Diệp ra.
Lúc nãy hai người dính sát một chỗ, Lâm Hiên nhiều lắm cũng chỉ nhìn thấy bên cạnh và lưng của nàng.
Bây giờ thì hay rồi! Núi, sông và đồng cỏ gì anh cũng có thể nhìn thấy hết. Lâm Hiên đều sợ ngây người.
Liễu Hồng này bình thường không lộ ra sơn thủy, luôn ăn mặc giống như đàn ông.
Thật không ngờ núi non trùng điệp đến như vậy.
Thấy bộ dáng Liễu Hồng rất vui vẻ, Hồng Diệp đem trái tim đang bối rối của mình ép xuống, trực tiếp nói cho Liễu Hồng biết.
“Liễu Hồng, Lâm thiếu tới rồi!” "Lâm thiếu? Ở đâu?” Liễu Hồng nghe vậy, theo bản năng xoay người, nhìn xung
quanh. Hoàn toàn quên mất là mình đang không mặc quần áo.
Cũng may, tốc độ Hồng Diệp rất nhanh, nhanh chóng mang khăn tắm quấn quanh cơ thể của Liễu Hồng.
Bất quá lúc này có quấn hay không cũng không quan trọng nữa. Bởi vì thứ gì nên nhìn hay không nên nhìn, Lâm Hiên cũng đã nhìn thấy hết toàn bộ.
Lâm Hiên cuối cùng đã hiểu tại sao Hồng Diệp nhất quyết yêu cầu anh xóa vết sẹo cho Liễu Hồng.
Trên người Liễu Hồng có một vết sẹo rất lớn, dài ba mươi bốn mươi cm. Kéo dài từ vai trái đến xương sườn dưới bên phải.
Một đao này, năm đó thiếu chút nữa lấy mạng Liễu Hồng. Người ta nói chỉ thiếu vài milimét nữa thôi là cắt trúng tim cô rồi.
Có thể sống sót, thật sự coi như mạng của nàng lớn.
“Lâm, Lâm thiếu... anh đến từ khi nào?” Lúc này, Liễu Hồng rốt cục phản ứng lại, sảc mặt đỏ bừng như quả táo.
"À, tôi, tôi vừa mới tới." Lâm Hiên vội vàng nói.
Lúc này, Hồng Diệp mới buông tay. Dù sao, Lâm Hiên nhìn cũng đã nhìn rồi. Hơn nữa, cho dù hiện tại không nhìn. Lát nữa xóa sẹo cũng phải nhìn thôi.
Hồng Diệp nói: "Liễu Hồng, ta bảo Lâm thiếu đến giúp ngươi xóa sẹo.”
“Đại tỷ, ta..."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!