"À, mà Lâm Nhược Hi, căn biệt thự ngươi đang ở cũng là tài sản của nhà họ Lâm. Theo di chúc của lão gia, căn biệt thự này cũng nên do ta và lão nhị kế thừa. Cho nên ngươi nhanh chóng dọn đi đi.”
Lâm Càng Vũ nói với Lâm Nhược Hi đang thất hồn lạc phách.
So với bộ dáng đắc ý của Lâm Nhược Lâu, Lâm Nhược Hi thật khổ sở.
Vài phút trước, cô ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị.
Nhưng bây giờ, cô không chỉ còn có 1% cổ phần của Lâm thị, mà còn mất đi chức vụ tổng giám đốc.
Ngay cả biệt thự nơi cô ấy đang sống cũng sẽ bị lấy đi.
“Được rồi. Mọi người nhìn lão gia tử lần cuối đi. Rồi mau chóng an táng cho lão gia tử” Lâm Càng Vũ nói với mọi người.
Người của Lâm gia lại một trận khóc lóc.
Lúc này, Lâm Nhược Hi đột nhiên đập đầu vào vách tường.
Cô ấy đã giết ông nội, đã không còn mặt mũi nào để sống trên thế giới này nữa. Hơn nữa, cô cũng không muốn gả cho.
Chu Hoa.
Ngay khi đầu Lâm Nhược Hi sắp đụng vào vách tường. Một bóng người đột nhiên xuất hiện, chặn cô lại.
Hắn động tay một chút, thân thể của cô liền mềm nhữn ngã xuống. Nhưng lại không hề hôn mê.
Người ra tay chính là Chu Hoa.
Hắn đỡ Lâm Nhược Hi, vẻ mặt thèm muốn nói: "Nhược Hi, người chết không thể sống lại, hi vọng cô nén đau thương."
"Được rồi, mọi người, tôi đưa Nhược Hi đi nghỉ ngơi trước." Chu Hoa nói xong, muốn mang Lâm Nhược đi.
Lâm Nhược Hi muốn giãy dụa, muốn nói chuyện.
Lại phát hiện, cô căn bản không dùng được chút sức lực nào, ngay cả mở miệng cũng không mở ra được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Hoa mang cô đi.
Không cần nghĩ cũng biết sau khi Chu Hoa mang cô đi, chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng cô chỉ có thể bất lực mà nhìn!
Tuy nhiên, ngay khi Chu Hoa định mang Lâm Nhược Hi đi, một giọng nói không hài lòng đã vang lên.
"Người còn chưa chết, các ngươi khóc lóc cái gì?" Lâm Hiên đi vào.
Nhìn thấy Lâm Hiên tới, người Lâm gia lần thứ hai nhíu mày. Muốn quát mắng Lâm Hiên, nhưng lại không dám.
“Lâm Hiên, có lẽ y thuật của ngươi rất lợi hại, nhưng hiện tại lão gia tử đã đi rồi, hi vọng ngươi đừng quấy rầy ông!" Lâm Càng Vũ sắc mặt khó coi nói.
Sau đó lại nói với mọi người:
"Ta hiện tại liên hệ với bên hỏa táng, mau chóng hỏa táng thi thể của lão gia tử, để lão gia tử sớm đoàn tụ với tổ tiên."
"Ngươi vì sao vội vàng hỏa táng lão gia tử như vậy, là sợ †a chữa khỏi lão gia tử, sau đó nói ra bí mật của các ngươi?” Lâm Hiên cười tủm tỉm hỏi.
Anh vừa mới ở ngoài cửa sổ quan sát một chút. Tên cáo già này trên mặt trông rất buồn, nhưng ánh mắt đều không che giấu được sự hưng phấn khi kế hoạch thành công.
Tuy rằng Lâm Hiên là người ngoài cuộc, nhưng hắn cũng biết, nếu như đúng là di chúc của lão gia tử lập ra, không có khả năng rút chức vụ tổng giám đốc Lâm Nhược Hi, càng không có khả năng cô chỉ có một phần trăm cổ phần.
"Ngươi đang thả... Ngươi, ngươi nói nhảm cái gì vậy hả?”
Lâm Càng Vũ vốn định măng Lâm Hiên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Dù sao, Lâm Hiên gần đây hung danh càng ngày càng lớn, hắn cũng không dám trêu chọc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!