"Lâm thiếu? Ngươi gọi một thắng nhóc con hai mươi mấy tuổi là Lâm thiếu, Lâu Thiên Dụ, ngươi già lẩm cẩm rồi!" Sầm Tuệ Mãn khinh thường nói.
"Tiểu Ngọc, đi thu thi thể dị thú, ai dám ngăn cản, giết không tha!" Sầm Tuệ Mẫn lười nói nhảm.
Dù sao chuyện liên quan đến dị thú, chậm sẽ có biến.
"Ai động vào thi thể dị thú, người đó sẽ chết!" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Ha ha, ngươi tính là cái thá gì, nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?" Một gã Võ Tôn đỉnh phong của Sầm Tộc cười lạnh một tiếng, sau một giây trực tiếp vọt tới phía dị thú.
Nhưng mà, ngay khi tay hẳn vừa chạm vào thi thể dị thú. Lâm Hiên trực tiếp xuất thủ, tát một cái vào mặt người nọ.
Ẩm! 'Tên Võ Tôn đỉnh phong kia trực tiếp bị tát bay ra ngoài.
Cả khuôn mặt lún vào, trong nháy mắt mất đi khí tức sự sống!
Nhìn thấy một màn này, bất kể là người Lâu tộc hay Sầm tộc cũng đều biến sắc.
Lâu tộc sợ hãi là vì Sầm tộc sẽ tính chuyện này lên đầu Lâu tộc.
Mà Sầm tộc lại kinh ngạc, Lâu tộc vậy mà có người dám ra tay với Sầm tộc.
"Ngươi thật to gan, lại dám giết người Sầm tộc ta!" Hồi lâu sau, Sầm Tuệ Mẫn mới phản ứng lại, chỉ vào Lâm Hiên giận dữ nói.
"Ta nói rồi, ai động đến thi thể dị thú, người đó sẽ chết, nếu ngươi không sợ chết cũng có thể thử xem!" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Thăng nhóc giỏi läm, nếu Lâu Thiên Dụ không dạy được ngươi, vậy ta tự mình đến dạy ngươi!" Mặt Sầm Tuệ Mãn lạnh lẽo như băng sương, nàng đường đường là một Nhị Tinh Bán Thánh vậy mà bị một thăng nhóc uy hiếp.
Ầm ầm!
Uy áp khủng bố của thánh nhân bao trùm.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!