“Hay là chúng ta đi cầu xin lão gia tử. Ông ấy là ông nội của Tiểu Hinh, cũng không thể thấy chết không cứu đi!" Trần Tú lo lằng nói.
Ninh Phú Quý vẻ mặt sầu não nói:
“Nếu ông ấy nguyện ý giúp đỡ, chúng ta đã không sống khổ sở như vậy. Bà quên ba năm trước ông ấy đuổi chúng ta ra khỏi nhà như thế nào rồi sao? Đối mặt với Thẩm gia, lão gia tử cũng sợ hãi..."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Mặc kệ, cho dù liều mạng, cũng phải cứu Tiểu Hinh!"
Hai người quyết định liều chết, muốn chạy ra ngoài thì đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Cánh cửa mở ra, là Ninh Hinh đang đứng trước cửa! Mà bên cạnh Ninh Hinh, còn có một người đàn ông đứng.
“Tiểu Hinh, ngươi không sao, thật tốt quá!” Trần Tú ôm lấy Ninh Hinh, vừa khóc vừa nói.
"Đây là?" Ninh Phú Quý nhìn thấy Lâm Hiên, nhưng ông cũng không biết Lâm Hiên là ai, nhíu mày hỏi. “Cháu là Lâm Hiên, là đồng nghiệp cũ của Hinh tỷ ạ” Lâm
Hiên trả lời.
Nghe xong lời này, thân thể hai vợ chồng già đồng thời run lên.
Tuy rằng bọn họ không biết mặt Lâm Hiên, nhưng Ninh Hinh rơi vào thảm cảnh này chính là vì cái tên Lâm Hiên này ban cho.
“Cậu... không phải đã chết sao?”
“Chú Ninh, chuyện này nói ra dài dòng lắm, sau này cháu sẽ nói cho chú nghe nhé.”
Lâm Hiên nhìn căn nhà thuê nhỏ bé đổ nát này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Anh nhớ rõ trước đây Ninh Hinh sống trong một căn nhà lớn, không phải như bây giờ.
“Tiểu Hinh, mẹ đỡ con vào nghỉ.” Trần Tú nói xong, muốn đỡ Ninh Hinh vào phòng.
Lâm Hiên cũng đi theo phía sau, nhưng lại bị Ninh Phú Quý chặn lại.
“Cậu không cần đi vào!” Ninh Phú Quý ngữ khí lạnh lùng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!