“Thiên Sứ Ngạn (Thiên Sứ Lãng Tâm) bái kiến chủ nhân” Hai nữ thiên sứ phát hiện Lâm Hiên đã quay trở lại, lập tức bay đến, hướng về phía Lâm Hiên hành lễ.
Lâm Hiên gật đầu.
Nếu hai vị thiên sứ vẫn còn ở đây, điều này chứng tỏ, Đế Phủ cũng không có xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, ngoài ý muốn chính là, sau khi hẳn đi vào địa phủ, lại phát hiện bên trong không có người.
Tô Anh và Diệp Ỷ không có ở đây.
Tô Anh hẳn là đang đi học, Diệp Ỷ chắc là đang
ở công ty của cô.
Nghe Hồng Diệp nói, hình như cô còn đặc biệt mở một công ty thêu cho Diệp Ÿ.
Anh gọi điện thoại cho Diệp Ỷ. Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Mẹ, con đã trở về, gần đây mẹ có khoẻ không?” Lâm Hiên hỏi.
“Ừ, mẹ không có việc gì, chính là công ty vừa mới thành lập không lâu, có chút bận rộn. Thằng nhóc thối, con trong khoảng thời gian này chạy đi đâu, cuối cùng cũng trở về rồi sao?”
“Khụ khụ, không phải là do có chút chuyện cần xử lý sao.” Lâm Hiên ho khụ khụ nói.
Vậy con báo với Hồng Diệp một tiếng, để cô ấy buổi tối cùng nhau trở về nhà ăn một bữa cơm, trong khoảng thời gian này cũng không biết con bé này đang bận cái gì, mấy ngày không thấy được mặt mũi” Diệp Ỷ nói.
“Được, mẹ.” Lâm Hiên đồng ý.
“Vậy thì cúp điện thoại trước đi, mẹ còn đang phải tìm đường sống, rất bận rộn đây, nếu con đói bụng thì để người hầu nấu cho con chút đồ ăn ăn trước đi” Diệp Ỷ nói xong thì cúp điện thoại.
Lâm Hiên lại gọi điện thoại cho Tô Anh.
“Anh, anh đã trở về rồi, em lập tức trở về gặp anh” Biết Lâm Hiên đã trở về, Tô Anh vô cùng vui mừng.
“Hôm nay là thứ tư, em vẫn còn phải đi học phải không?” Lâm Hiên nói.
“Ai nha, mấy tiết học đó có cái gì tốt, chán muốn chết, anh, anh dẫn em đi chơi được không” Tô Anh than thở.
“Không được, ngoan ngoãn đi học đi, nếu muốn đi chơi, chờ đến cuối tuần sẽ dẫn em đi chơi.” Lâm Hiên trầm giọng nói.
“Được rồi. Anh, anh không được lừa em, cuối tuần nhất định phải dẫn em đi chơi, nếu không, hừ hừ, anh sẽ chết chắc.”
Cúp điện thoại, trong lòng Lâm Hiên xuất hiện cảm giác yên bình trước nay chưa từng có.
Cảm giác được ở nhà, thật tuyệt vời.
Trước kia hắn thật sự không biết quý trọng, vì Thẩm Ngạo Tuyết, thế nhưng có thể cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, đúng là không bằng cầm thú.
Suy nghĩ một chút, Lâm Hiên lại gọi điện thoại cho Hồng Diệp.
“Hồng Diệp, mẹ bảo cô buổi tối về đây ăn cơm, cô có rảnh không?”
“Lâm thiếu, tối nay có thể tôi không đến được..." Hồng Diệp muốn nói lại thôi.
“Hồng Diệp, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Lâm Hiên cảm giác được có chuyện gì đang xảy ra.
Hồng Diệp gật gật đầu, nói: “Lâm thiếu, anh đến Phượng Hoàng điện, tôi sẽ nói chỉ tiết với anh.”
Rất nhanh, Lâm Hiên đã đến Phượng Hoàng điện.
“Chủ nhân, có phải đi lâu quá rồi không? Ngươi có nhớ Hoàng Hoàng không.” Nhìn thấy Lâm Hiên đến, Sở Thiền Hoàng lập tức chạy đến, trìu mến kéo tay Lâm Hiên.
Lần này, Sở Thiền Hoàng cũng không mặc trang phục chuyên nghiệp, nàng chỉ mặc một thân áo da bó sát màu đen.
Thân hình hoàn hảo được tôn lên.
Nàng buộc tóc đuôi ngựa cao, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của đại tỷ.
“Lâm thiếu.” Hồng Diệp nhìn về phía Lâm Hiên, hơi hơi cúi đầu vẻ trốn tránh.
Ba người khác không có ở đây.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!