Hứa là thế nhưng Ngô Gia Ý cũng không thể dậy sớm được, Stanislav vừa mới thoát khỏi trạng thái "cấm vận", cứ đến đêm liền quấn lấy cậu làm mấy bận mới chịu. Mặc dù cảm thấy việc này cũng vui vui nhưng làm lâu quá sẽ khó chút mệt mỏi, khó tiêu thụ.
Ngô Gia Ý mơ màng nằm ngủ trong lồng ngực trần trụi của hắn, lại nằm mơ thấy baba.
Như một thói quen, đầu nhỏ lại dụi dụi tìm kiếm cái gì gì đó.
Stanislav đột nhiên cảm thấy một trận ẩm ướt, âm ấm trước ngực liền tỉnh giấc, cúi đầu liền thầy Ngô Gia Ý đang ngậm lấy đầu ti của hắn, chậm rãi mút chậc chậc.
Stanislav:"..."
Người kia ngậm đến hăng say, tựa như mèo con bú sữa mẹ, còn đem tay vò vò bầu ngực của hắn, ý đồ muốn kích thích cho sữa chảy ra.
Lồng ngực đột ngột truyền đến một trận rung động khiến thiếu niên giật mình nhả ra đầu vú của hắn, ngơ ngác ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt còn chép miệng.
Stanislav bật cười, lại túm người, điên cuồng hôn một trận.
Ngô Gia Ý vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đưa tay dụi dụi mắt, lại ngáp một cái, giọng mềm nhũn nói với hắn:"Sáng rồi sao?"
Stanislav ừm một tiếng, ngay cả không nói chuyện, thanh âm của hắn cũng trầm thấp như vậy.
Thiếu niên cũng chỉ nói "vậy à" rồi tiếp tục đem ngực hắn làm gối đầu muốn ngủ tiếp.
Hắn không nhịn được, đưa tay vỗ vỗ mông cậu nhắc nhở.
"Không phải em nói hôm nay sẽ đến nhà ba mẹ hay sao? Lại ngủ nướng?"
Ngô Gia Ý hí một con mắt, ngáp dài. "Đúng rồi."
Hắn đem người kéo dậy, lại lấy ra chăn:" Nếu thế em phải sửa soạn nhanh lên, không nên để ba mẹ chờ. Như vậy sẽ không lễ phép."
Thiếu niên ngồi trên giường gật tới gật lui, trên người mặc một chiếc áo sơ mi to rộng của hắn, bên dưới lại trống trơn, dưới sàn nhà là quần áo của cậu bị hắn vứt lung tung khắp nơi.
Stanislav nhìn người như vậy có chút không nỡ để cậu đi sớm nhưng cũng không thể quá nuông chiều, với tay lấy khăn giấy trên bàn, lau sạch nước miếng còn dính trên ngực.
Stanislav:"..."
Thằng nhãi này thật sự muốn mút ra sữa đấy à?
Ngô Gia Ý lại ngã xuống giường, vặn vẹo như con đuông dừa, giọng điệu lười biếng.
"Tiên sinh, em muốn đi vệ sinh nhưng em đi không nổi...chân em còn run lắm."
Stanislav:"..."
Đây là tự tạo nghiệt.
Hậu quả của cày cấy đến một giờ sáng.
Hắn nhíu mày đem người dựng đứng dậy, lại đánh rớt cái bàn tay hư hỏng đang gãi gãi chim nhỏ xuống.
Ngô Gia Ý nhìn hắn, mặt mày nhăn nhó :" Ngứa."
Stanislav:" Đi tắm. Nhanh."
Thiếu niên chỉ có thể nghe theo, chim nhỏ lắc lư treo trước gió, chậm rãi đi vào nhà tắm. Còn cảm thấy tay mà không gãi cái gì đó thì thiếu thiếu, lại chuyển sang gãi mông.
Trên bờ mông trắng nõn toàn là dấu hôn, vết gặm cắn.
Quả nhiên, Stanislav có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng, Ngô Gia Ý không cần phải bị đánh.
...
Vệ sinh xong lại thay đồ tươm tất, cùng Stanislav ra ngoài ăn sáng.
Bảo bảo đã dậy từ sớm, ngồi xếp hàng trong nôi phơi nắng với dì Lưu, bộ dạng hoạt bát, khoẻ mạnh, hắn tính tính thời gian cũng đã hơn hai tháng, tiệc đầy tháng hắn làm có chút trễ.
Stanislav đang tính cho bọn nhỏ thử uống sữa bột, gần đây lượng sữa tự nhiên không còn dồi dào như trước, Ngô Gia Ý đổ thừa là do hắn uống hết phần của bọn nhỏ, còn giận cả buổi.
Hắn có chút chột dạ, nhưng việc đã thành ra như thế, cũng đành đi tìm loại sữa bột tốt nhất thay thế.
Ngô Gia Ý ăn sáng xong, liền ôm bảo bảo đùa một chút, còn kinh hỉ phát hiện Viễn Viễn có thể nhếch miệng cười, ôm đi khoe với Stanislav.
Ngô Gia Ý:"Viễn Viễn, con cười giống lúc nãy đi."
Đứa nhỏ không làm theo lời cậu, chỉ lo phun bong bóng nhỏ phì phì.
Stanislav buồn cười, ôm lấy nó:" Được rồi, em đi đi."
Ngô Gia Ý hơi thất vọng, đành bỏ cuộc, cũng không thể để ba mẹ chờ lâu, cậu muốn hôn tạm biệt Stanislav, nhưng chiều cao có khác, đành nhón chân, hơi lướt qua Viễn Viễn, hôn lên má hắn.
Ánh mắt Stanislav rõ ràng nhu hoà đi rất nhiều, ôm Viễn Viễn, lại cúi người hôn trả.
Viễn Viễn:"..."
Đáng ghét.
Muốn ngồi chơi với Nam Nam hơn.
Ngô Gia Ý vẫy vẫy tay:" Em đi đây."
Stanislav đem tay nhỏ của Viễn Viễn vẫy chào lại.
"Đi chơi vui vẻ."
Viễn Viễn:"..."
Quá mệt mỏi. Nam Nam đâu rồi?
Khi thấy người đã lên xe, khoé miệng hắn lại buông xuống.
Mặc dù không có ngăn cản cậu đi gặp Bùi phụ, Bùi mẫu, nhưng Stanislav cảm thấy trong lòng dạo gần đây cứ có chút bồn chồn, không muốn rời xa cậu.
.....
Tài xế Vương đưa cậu đến Bùi gia rồi dừng xe ở đó, Ngô Gia Ý vẫy vẫy tay chào ông rồi mới vui vẻ vào nhà.
Ấy?
Cửa khoá?
Ngô Gia Ý nghi hoặc ngó vào bên trong.
"Mẹ, là con đây."
"Ba, ba có ở trong đó không?"
Gọi một hồi vẫn không có ai, Ngô Gia Ý nghi gãi gãi đầu tóc. Hàng xóm xung quanh đều là người đi làm thuê, buổi tối mới về đến nhà, chỉ còn ông cụ Từ gần tám mươi tuổi quét sân gần đó.
Cậu hết cách, đành phải lân la lại gần hỏi. "Cụ, cụ có thấy ba mẹ con rời khỏi nhà không?"
Ông cụ dừng lại một chút, nheo mắt như muốn nhìn kỹ người trước mặt là ai.
"Đứa nào vậy bây?"
Biết ông bị lãng tai, Ngô Gia Ý lớn tiếng chỉ vào mặt mình.
"Là con, mấy tháng trước, ngày nào con cũng bán ngô nướng cho ông đó."
Cụ Từ nhìn kĩ một lát rồi gật gật." Ra là mi."
Sau đó, liền phất phất tay." Tau vừa mới rụng hết mấy cái răng rồi, nhai không nổi ngô nữa, không mua, không mua."
Ngô Gia Ý:"..."
"Con không có bán ngô, chỉ hỏi ông có thấy ba mẹ con đi đâu không thôi?"
Ông cụ nhìn cậu một lát, rồi bỗng nhiên trừng mắt, giơ chổi lên.
"Không mua thì mi chửi mẹ tau hả?"
Ngô Gia Ý:"..."
Ông cụ người không phải người vùng này, khẩu âm khó nghe, hơn nữa lại còn lãng tai, nóng tính. Hàng xóm xung quanh ngoại trừ Ngô Gia Ý ra thì không có ai dám bắt chuyện với ông cả.
Cụ Từ thực tức giận, cầm chổi rượt cậu. Thế nhưng, đuổi mãi vẫn không bắt được người, Ngô Gia Ý tựa con sóc, linh hoạt né tránh, ông cụ có vụt chổi cỡ nào cũng không trúng cậu.
Từ xa, một chiếc xe đen chậm rãi tiến lại gần, cửa kính xe hạ xuống, người trong xe nhìn một già một trẻ đang chơi đuổi bắt đến vui vẻ, trầm mặc gọi.
"Gia Ý."
Ngô Gia Ý theo bản năng dừng lại, nhìn thấy hắn liền kêu. "Túc Túc."
Cụ Từ không bỏ qua cơ hội tốt này, cán chổi vun vút lao đến, đập vào mông cậu một phát đau điếng.
Thấy thiếu niên ôm mông nhảy dựng, la oai oái, cụ Từ hài lòng thu chổi, còn răn dạy.
"Lần sau không được hỗn với người già như thế nghe chưa? Tau mà còn nghe mi mắng người thì gặp ở đâu là tau đánh ở đó."
Ngô Gia Ý sợ bị ông đánh tiếp, liền chạy nhanh đến chỗ Bùi Túc, gương mặt đau đến dúm dó.
"Sao cửa nhà lại khoá?"
Hắn tránh đi ánh mắt của cậu, chỉ qua loa nói.
"Ba mẹ đang gặp người quen, muốn cậu đến đó một chuyến."
Ngô Gia Ý nghi hoặc." Có phải là người tôi quen không?"
Hắn có chút bực bội, sẵn giọng. "Đến đó thì biết."
Thiếu niên đã quen kiểu nói chuyện cộc cằn của hắn, mở cửa xe, ôm mông đi lên, gương mặt nhỏ vẫn mang đầy dấu chấm hỏi.
"Xe này là của ai vậy, Túc Túc."
Bùi Túc cũng không có tâm tình cùng cậu nói chuyện phiếm, thậm chí có chút sinh khí hơi lớn tiếng.
"Cậu đừng có hỏi nhiều như thế được không?"
Ngô Gia Ý hơi ngớ ra, tự hỏi không biết mình đã sai ở đâu.
Hắn cũng thấy mình hơi lỡ lời, đành dịu giọng. "Là của người quen, lát nữa cậu sẽ gặp."
Ngô Gia Ý không nói gì.
Hôm nay Bùi Túc thật kỳ quái.
.....
Bùi Túc đưa Ngô Gia Ý đến một nơi rất xa lạ lại có vẻ rất giàu có.
Lục gia - gia tộc giàu có khét tiếng ở thành phố B.
Vừa đến cổng đã có người ra đón, quản gia nhìn gương mặt tú khí của Ngô Gia Ý, ánh mắt loé lên chút gì đó, càng không dám chậm trễ, đem người dẫn vào trong.
"Bùi tiên sinh, thiếu gia, lối này."
Tại sao không gọi mình là tiên sinh?
Ngô Gia Ý không hiểu ra sao, lại nhìn qua Bùi Túc, thấy gương mặt của hắn thoạt nhìn căng thẳng liền càng nghi hoặc hơn.
Từ trước đến giờ cậu không biết ba mẹ nuôi có thể quen người giàu có như thế này.
Lão quản gia dẫn hai người vào phòng khách, Bùi gia phụ mẫu đã chờ sẵn ở đó, còn có một người đàn ông trung niên, nhìn thấy Ngô Gia Ý liền kích động đến tay run rẩy, nước trà trong tách hơi văng ra ngoài một chút.
Ngô Gia Ý bị ông ta nhìn đến nổi gai ốc, theo lễ phép mà bố mẹ đã dạy, gật gật đầu chào hỏi, lại đứng gần Bùi mẫu, nhẹ giọng gọi.
"Mẹ, mẹ đến đây sao không nói với con trước."
Bùi mẫu lại không trả lời cậu, ánh mắt trống rỗng vô hồn, tựa như một cái máy đọc lại.
"Tiểu Ý. Chào Lục tiên sinh."
Ngô Gia Ý khó hiểu làm theo, nhẹ giọng nói với Lục Bá Thiên. "Lục tiên sinh, cháu là Ngô Gia Ý."
Lục Bá Thiên cứ như bị mất hết hồn vía, tròng mắt hơi nổi lên tơ máu, hô hấp có chút dồn dập, lồng ngực lại quặn đau.
Đó là con trai của ông ta và Hải Xuyên.
Đứa con mà hắn chưa từng biết có mặt trên đời... Đứa nhỏ bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt hắn.
Hai người cứ nhìn nhau một hồi.
Lục Bá Thiên có thể thấy đôi mắt đen láy đó giống với Ngô Hải Xuyên đến nhường nào, chỉ có vài điểm như màu tóc là di truyền từ ông.
Đứa nhỏ ngoan như thế lại vì không được chăm sóc tốt mà đầu óc có chút vấn đề, bị người khác chà đạp.
Con trai của ông ta và Ngô Hải Xuyên...đáng lý ra phải được hưởng thứ tốt đẹp nhất chứ không phải bị thứ người hạ tiện rắp tâm chà đạp.
Còn mang thai, sinh con.
Con trai của ông mới bao nhiêu tuổi kia chứ?
Bọn khốn kiếp.
Chúng mày đáng lý ra đều phải chết hết mới đền được tội.
Lục Bá Thiên tự dày vò bản thân, nhìn Ngô Gia Ý lại nghĩ đến những gì mình điều tra được, hận không thể giết sạch tất cả những kẻ đã khiến con trai ông chịu khổ.
Thậm chí là con trai của gia tộc Ivanov quyền lực.
Ông ta biết...Omega lặn đối với cái bọn xem trọng dòng dõi đó không đáng một đồng.
Ngô Gia Ý cùng lắm chỉ được xem là công cụ tiết dục, hoặc cái máy đẻ mà thôi.
Tên khốn đó chà đạp thằng bé chán chê xong sẽ bỏ rơi nó...hoặc giống như cái cách mà ông ta đã đối xử với nhân tình của mình lúc xưa: Dùng xong sẽ chuyền tay cho người khác.
Càng nghĩ, gân xanh trên trán của Lục Bá Thiên càng nảy lên thình thịch, trong lòng là hối hận đan xen với vui mừng trùng phùng muốn đem ông ta xé thành hai nửa.
Giọng của Lục Bá Thiên có chút run:" Tiểu Ý...con đến gần một chút có được không?"
Ngô Gia Ý chần chừ, nhìn qua Bùi gia phụ mẫu.
Con không có quen người này.
Bùi Thủ Lễ sắc mặt bình thường, ánh mắt lại trống rỗng, đột nhiên lại nghiêm nghị.
"Nghe lời Lục thúc, tiểu Ý."
Không hiểu sao Ngô Gia Ý thực không thích ánh mắt của người đàn ông trước mặt, càng không muốn lại gần ông ta.
Người được gọi là Lục thúc này...luôn gây cho cậu cảm giác sợ hãi vô hình.
Lo sợ đến mức thần kinh căng thẳng, cả người cứng đờ, không làm theo lời của Bùi phụ. Nếu là bình thường, cậu đã không dám để ông nhắc đến lần thứ ba.
Bùi Thủ Lễ như không biết mệt, liên tục lặp lại. Như ma âm xoáy sâu vào trong tìm thức của cậu, khiến cậu hốt hoảng nhìn lại hai người.
Ngô Gia Ý thực sợ cái bầu không khí này...
Mọi người đều giống như gối rỗ.
Không ai bận tâm phản ứng của cậu, trừ cái người đang nhìn chằm chằm kia.
Cậu lùi về phía sau, đem tay Bùi phụ nắm chặt, có chút van xin." Ba, con muốn về nhà...chúng ta về được không...hôm khác lại đến..."
Bùi Thủ Lễ chậm rãi quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt không chút độ ấm tựa như con rối bị giật dây, đem tay rút ra.
"Tao không phải là ba của mày."
"Ba của mày đang ở trước mặt mày."
Bùi mẫu gật gật đầu, nhẹ giọng nỉ non.
"Mau gọi ba đi."
"Ba con rất nhớ con đó, tiểu Ý."
Ngô Gia Ý kinh sợ nhìn lại Lục Bá Thiên, lại phát hiện ông ta đang ôm mặt khóc nức nở, tay chân cậu có chút lạnh toát, cậu lắc đầu liên tục, đưa tay nắm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của Bùi mẫu như van xin.
"Mẹ...con không biết...người này...chúng ta về nhà có được không?"
Cậu không biết vì cái gì họ trở nên như vậy, cũng không muốn biết người kia là ai.
Bùi mẫu đưa tay cứng đờ xoa đầu cậu trấn an.
"Đừng sợ, ba con sẽ không làm hại con."
"Tiểu Ý, ba con là người tốt. Suốt mười mấy năm bay đều đi tìm baba của con và con...".
"Bây giờ đã tìm được rồi...ba mẹ muốn trả con cho Lục gia. Đó là di nguyện của baba con trước khi mất."
Ngô Gia Ý lắc lắc đầu, thực sự không tin, cũng không dám tin.
Cậu chỉ có một baba là Ngô Hải Xuyên và một người ba khác là Bùi Thủ Lễ.
Chỉ có thế.
Cậu họ Ngô, không phải học Lục.
Còn lai cái gì cậu cũng không biết.
Giọng nói của Bùi phụ bắt đầu trở nên hơi bén nhọn.
"Ba mày gọi mày đến nói chuyện mày cũng không muốn, có phải là gan to ra rồi phải không?"
"Là cái tên khốn kiếp kia đã dạy cho mày cái thói nghe mà giả vờ như điếc đó hả."
Ngữ điệu của Bùi Thủ Lễ có chút giống với cái đêm cậu bị đánh vì phát hiện mang thai, Ngô Gia Ý có chút ám ảnh, cơ thể theo bản năng run lên, tay chân không biết đặt ở đâu, lắp bắp nói.
"Con không có...chỉ là..."
Bùi mẫu lại nhẹ giọng khuyên." Nghe lời ba đi tiểu Ý, đừng cứng đầu như vậy. Trước giờ, con luôn ngoan ngoãn mà."
Hai người một cứng một mềm đem thiếu niên xoay quanh đến mơ hồ.
Đầu óc cậu không được tốt, sớm đã bị thái độ kỳ quặc lẫn cái người được biết là một người ba "khác" của cậu doạ đến mơ màng.
Ngô Gia Ý cảm thấy thực sợ hãi, nhưng cũng không dám trái lời, chậm rãi tiến lại gần Lục Bá Thiên, tựa như người máy, ai sai gì làm đó, ánh mắt vẫn không ngừng hướng về Bùi phụ, Bùi mẫu.
Lục Bá Thiên thấy người đã đến gần như vậy, có chút chờ không nổi mà nắm lấy tay cậu, ánh mắt gần như sắp mất đi lý trí, không nhịn nổi nở nụ cười hơi điên cuồng, đem bàn tay thiếu niên áp lên gương mặt tràn trề nước mắt của mình, nỉ non gọi.
"Bảo bối...bảo bối."
"Cuối cùng thì em và con cũng trở về bên tôi rồi."
...
Trong nhà giam, Stanislav như điên rồi, không ngừng siết chặt tay, khiến nam nhân tóc bạc trợn trắng mắt, đầu lưỡi phun không ngừng nhè ra máu và nước bọt.
Hắn bóp cổ của đối phương, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Mày giấu em ấy ở đâu?"
"Là mày đã bắt tiểu Ý đi phải không?"
Inga bước đến, mày kiếm cau chặt, thấy hắn đã sắp giữ không nổi được bình tĩnh liền nhắc nhở.
"Stanislav, Osman có khả năng không bắt giữ tiểu Ý. Hôm nay hắn còn chưa thoát ra khỏi nhà giam."
Stanislav cười gằn, dùng lực tay mạnh hơn một chút, gân cổ đều nổi lên.
"Không phải nó thì là ai?"
Hắn đã nhân nhượng như vậy rồi?
Vì cái gì lại muốn tiếp tục khiêu khích giới hạn của hắn?
Nếu tiểu Ý thật sự có chuyện gì...hắn sẽ khiến cho tất cả bọn khốn này chôn cùng.
Từng người từng người... Hắn sẽ tiễn đi sạch sẽ...không bỏ sót một ai.
Osman bị hắn bóp đến sắp ngất xỉu, vì mạng sống mà cố gắng gào lên.
"Nhị thiếu gia..ức...tôi...ực...không có bắt người...tôi ...không dám...tôi không có khả năng."
Đến lúc tưởng chừng như yết hầu sắp bị Stanislav bóp nát, Inga mới quát nhẹ.
"Stanislav, em bình tĩnh lại một chút. Nếu thật sự là hắn thì manh mối tìm ra tiểu Ý sẽ đứt đoạn nếu em giết hắn."
Nghe đến đây, Stanislav mới ngưng lại một chút, đem tay từ từ thả lỏng.
Osman như con diều đứt dây trượt xuống, ôm lấy cổ họng nôn khan, lại bò đến bên chân của hắn không ngừng dập đầu.
"Nhị thiếu gia, tôi không có...tôi không có bắt cóc Ngô thiếu gia...tôi đã thành ra như vầy rồi...chỉ mong được sớm thả ra ngoài thôi...tôi không dám."
Stanislav nhấc giày, đạp lên đầu hắn, không ngừng nghiến nghiến đế giày.
"Không cần biết mày có làm hay không. Nếu em ấy xảy ra chuyện gì...tao sẽ chôn sống cả nhà mày."
Osman run rẩy khóc lóc, hèn mọn ôm lấy chân hắn van xin.
"Thật sự không có đâu Nhị thiếu gia...ngày hôm đó chỉ là tôi hồ đồ. Bây giờ tôi không dám nữa."
Gã thật sự chỉ gan dạ được có một lần, sai người ôm con trai mới sinh vào muốn tráo đổi với một trong ba đứa nhỏ của Stanislav thì bị bắt lại.
Không ngờ người này lại không nể tình ba của gã cũng là bác họ của hắn. Đem gã đánh gãy hai chân, giam lại phòng tư hình của gia tộc.
Gã không biết từ khi cha của gã lên âm mưu bắt cóc Stanislav lúc bé để tranh giành gia sản, hắn đã sớm không xem người bác họ này ra gì.
Stanislav lẩm lẩm.
"Liền dám. Có cái gì mày lại không dám."
Cái gì cũng có thể xảy ra kia mà.
Là do hắn quá chủ quan, quá nhân từ nên mới khiến tiểu Ý bị bắt đi không rõ tung tích.
Hắn nên giết sạch lũ khốn này mới phải.
Stanislav bất an, đem đầu ngón tay cắn đến bật máu, ánh mắt có chút mờ mịt.
"Đi đâu?"
"Bị bắt đi đâu mới được?"
Nếu hắn đem toàn bộ nghi phạm giết hết một nửa...có phải chúng sẽ biết sợ mà thả người ra không nhỉ?
Có nên làm vậy không?
_______