Tô Tiểu Thư nhân lúc mọi người trong nhà đang bận rộn liền đường đường chính chính đi vào bằng cửa sổ.
Nó nhìn thấy Elizabeth đang ngồi bên cạnh nôi, không ngừng kêu meo meo liền phóng xuống, gọi nó một tiếng.
"Tiểu thư Ivanov."
Elizabeth dừng lại tiếng kêu, lại đây chạm mũi với Tô Tiểu Thư xem như chào hỏi, mặt mèo ưu sầu nhìn nó.
"Chị đến thăm em à?"
Tô Tiểu Thư liếc củ khoai lang cỡ bự không ngừng quấy khóc trong nôi liền hỏi. "Sen con bị bệnh?"
Elizabeth thở dài. "Sen nhỏ mất tích, sen lớn lo sốt vó đi tìm, thành ra chỉ có em ở nhà thôi. Bọn chúng thiếu hơi của hai người họ, tự cảm thấy không an toàn, sức đề kháng suy giảm nên bệnh rồi."
Tô tiểu thư liếm lông cho nó, nhẹ giọng an ủi. "Em đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
"Sen nhỏ của em trông như thế nào, chị có thể nhờ mấy con mèo xung quanh điều tra giúp, bọn chúng đi qua rất nhiều nơi, có khả năng sẽ nhìn thấy cậu ấy."
Elizabeth suy suy nghĩ nghĩ một lát rồi mới quơ móng vuốt mô tả vóc dáng Ngô Gia Ý một hồi, Tô tiểu thư nhìn nó, chậm rãi ghi nhớ.
"Cao gần bằng năm con mèo cộng lại?"
"Có mùi đào non à, mùi này mà thêm vào hạt thì ngon tuyệt. À...hơi lạc đề nhỉ, chị xin lỗi."
"..."
Elizabeth cùng Tô Tiểu Thư hàn huyên một hồi thì Stanislav về đến nhà. Hắn bước nhanh vào trong, sốt ruột mà hỏi dì Lưu.
"Việt Việt làm sao?"
Dì Lưu ôm Việt Việt cho hắn xem, giọng điệu lo âu, lại sợ hắn tức giận. "Đại thiếu gia bị nóng, cũng không chịu uống sữa, cứ liên tục khóc. Tiên sinh, có nên đưa cậu ấy vào bệnh viện hay không?"
Stanislav nhìn con trai lớn khóc đến mệt lả liền đau lòng không thôi, Việt Việt thấy hắn liền có xu hướng nghiêng người, còn đưa hai cánh tay mũm mĩm ra, khóc đòi hắn bế.
Hắn liền ôm lấy Việt Việt, nhẹ giọng dỗ dành. "Ba về rồi, Việt Việt không khóc nữa nhé."
Stanislav ôm con trai đi đi lại lại một hồi cho đến khi nó dần nín khóc.
Elizabeth chép miệng:" Quả nhiên là làm nũng, đám con nít ranh này đúng là nhiều chuyện."
Tô tiểu thư không phủ nhận.
Bảo bảo đáng yêu nhưng cũng rất phiền toái, nhất là bảo bảo của sen.
Stanislav ôm Việt Việt một hồi, thử toả ra hormone trấn an, thế mà nó lại bớt nóng thật, còn bắt đầu mở miệng cười với hắn, hắn có chút áy náy, hôn hôn lên má con trai.
"Ba phải đi tìm ba ba nên tạm thời không thể bên cạnh Việt Việt nhiều, bảo bảo đừng giận ba có được không?"
Việt Việt nghe không hiểu những gì hắn nói nhưng lại được hormone trấn an nên dần dần cảm thấy dễ chịu, nhiệt độ cơ thể cũng hạ dần.
Stanislav thử nói với dì Lưu pha thêm sữa, hắn nếm thử nhiệt độ vừa phải mới bắt đầu cho Việt Việt uống.
Quả nhiên, lúc này nó mới chịu uống sữa.
Stanislav cho con trai uống xong sữa, giúp nó xoa bụng tiêu hoá một hồi mới đặt trở lại nôi.
Việt Việt cảm thấy thoải mái liền xoay xoay cái mông, cảm thấy mỹ mãn, miệng nhỏ ngáp một hơi, chuẩn bị đi ngủ.
Hai em trai nhìn thấy nó đã nín cũng không còn quan tâm nữa, mạnh ai nấy đi ngủ.
Mệt, ngủ cho mau lớn.
Khóc, khóc cái gì.
Phiền chết đi được.
Stanislav đứng nhìn ba đứa nhỏ dần dần chìm vào giấc ngủ một lúc sau vẫn chưa rời khỏi, một lát sau lại đưa tay sờ sờ trán thử nhiệt độ của nó.
Đã bớt nóng hơn lúc trước.
Hắn thu lại tay, thở dài một hơi.
Xin lỗi bảo bảo, ba không thể trì hoãn, ba phải tìm được baba, mang người trở về đây.
Cho nên, có thể...chờ ba một chút hay không?
Stanislav xoay người định rời khỏi liền thấy hai con mèo, một trắng một đen lặng lẽ ngồi nhìn hắn.
Stanislav:"..."
Con trai bị bệnh, con gái hắn lại dắt bạn trai về nhà.
Hiếm khi mấy ngày nay hắn mới mỉm cười, đưa tay xoa đầu Elizabeth.
"Chơi cũng được, đừng có cắn lộn, không chừng lại bị lây bệnh gì thì sao?"
Tô tiểu thư:"..."
Dì Lưu tươi cười giải thích." Đó là mèo của Tô gia nuôi, là mèo cái, đã triệt sản."
Stanislav:"..."
Hắn có chút xấu hổ, muốn đưa tay xoa đầu Tô tiểu thư làm lành liền bị nó tránh đi.
Elizabeth thở dài, nói lời xin lỗi thay Stanislav:" Hắn luôn không biết trên dưới như thế, em cũng hết cách."
Tô tiểu thư nhẹ giọng an ủi.
"Đó là bệnh chung của tụi sen rồi, lúc nào họ chẳng vậy. Em đừng lo, từ từ mình có thể dạy dỗ lại được mà."
Elizabeth sầu muốn trọc lông, có chút hổ thẹn, có loại cảm giác con nhà mình không bằng nhà người ta.
Stanislav căn bản nghe không hiểu bọn chúng kêu meo meo là có ý gì, dặn dò dì Lưu có chuyện gì thì báo cho hắn biết liền rời khỏi nhà.
Dì Lưu nhìn ba bảo bảo đang say giấc nằm trong nôi liền cảm thấy đau lòng.
Mong là tiên sinh sẽ mau chóng tìm được Ngô tiên sinh mang về đây.
...
Tiếng lạch cạch gõ bàn phím trong phòng kín phá lệ rõ ràng.
Hà Duật chuyên tâm thu thập thông tin từ mấy thám tử được thuê, đem manh mối, kết nối xâu chuỗi lại với nhau mới phát hiện một điều: Lục gia rất có khả năng liên quan đến việc Ngô Gia Ý bị bắt cóc.
Nhưng y cần một vài thông tin cụ thể hơn mới có thể báo lại với giám đốc.
Bạch Lâm Sâm mới bước ra từ nhà tắm, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, qua loa cầm lấy khăn lau lau tóc, khăn tắm choàng ngang cái eo kiện thạc, dưới rốn là lông bụng dày đặc, mọc xen kẽ thành hàng nối dài xuống dưới... Khiến người nhìn vào liền miệng đắng lưỡi khô.
Chỉ tiếc cái người kia bây giờ không có tâm trạng thưởng thức.
Hắn bước đến bên giường, nhìn Hà Duật đang tập trung làm việc cũng không ý tứ tránh sang một bên. Trực tiếp nằm kế bên, còn đưa tay choàng ngang eo nhỏ, dụi mặt vào lưng y, nhỏ giọng lầm bầm.
"Ông chủ của em cũng thật là, hết giao việc ở công ti, bây giờ còn bắt em kiêm luôn nghề thám tử, suốt ngày đi tìm người, không mệt sao?"
Hà Duật tắt màn hình, không nhanh không chậm giải thích.
" Việc ở công ti đã giao cho trợ lý La và mấy người khác đảm nhận rồi, giám đốc không có tính bóc lột sức lao động của nhân viên đâu, anh đừng nói bậy."
Bạch Lâm Sâm cười cười, ánh mắt hơi u ám nhìn y. "Chỉ thuận miệng nói có một câu, Duật Duật liền bênh vực hắn." Nói đoạn, còn rúc đầu vào hạ thể của y, dùng chóp mũi cao thẳng đi chọc cái nơi mềm nhũn kia.
Hà Duật đẩy ra đầu hắn, có chút bực bội răn đe." Giám đốc đã có gia đình, vợ người ta đang mất tích, ngài ấy đang rất lo lắng, anh không biết gì thì đừng có nói bậy."
Bạch Lâm Sâm đã nghe qua tin tức trên đài truyền hình, hiện tại ai cũng đang muốn đi tìm Ngô Gia Ý để nhận thưởng 100 triệu nhân dân tệ từ Stanislav.
Giải cứu Ngô Gia Ý sao?
Buồn cười thật sự.
Bạch Lâm Sâm ôm eo Hà Duật giọng điệu giống như đang làm nũng.
"Haiz, thật sự rất hâm mộ tình cảm của vợ chồng nhà người ta, không biết nếu như anh mất tích thì Duật Duật có lo lắng, khắp nơi đi tìm anh giống như vậy không?"
Hà Duật:"..."
Không. Tôi còn ước gì người ta thủ tiêu luôn xác của anh.
Y ghét khi đời sống tình dục của bản thân bị người khác chi phối, khiến giờ giấc sinh hoạt đảo lộn.
Rất chán ghét. Vô cùng chán ghét.
Chính là mỗi khi hắn dùng cái của nợ kia đâm vào mông y, cả cơ thể cứ như bị nhũn ra, cứ ê ê a a cho đến khi cơ thể rũ rượi, đương trường bất tỉnh thì tên kia mới miễn cưỡng dừng lại.
Thấy Hà Duật cười lạnh một tiếng, Bạch Lâm Sâm biết rõ ý nghĩ của y là gì nhưng cũng không có thất vọng hay nổi giận, bàn tay trực tiếp mò vào bên tròn quần lót màu xám, bóp nhẹ mông tròn. " Duật Duật nhẫn tâm như vậy khiến anh rất đau lòng.
Hà Duật cười lạnh. "Đau lòng đến mức có thể chết đi càng tốt.
Hắn nheo mắt, có chút đáng thương nhìn Hà Duật: "Người ta nói nhất dạ phu thê bách nhật ân*, một đêm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, em nể mặt anh một chút đi.
Hà Duật không để lại mặt mũi cho hắn.
"Ngủ một đêm liền thành vợ chồng? Nếu tính như kiểu anh nói, vậy thì tôi đã không biết thành chồng của bao nhiêu người rồi."
Bạch Lâm Sâm:"..."
Thấy mông ngày càng bị bàn tay to niết chặt, Hà Duật chạy nhanh đổi chủ đề.
"Anh nghĩ Lục gia trước giờ không quen biết gì với Gia Ý, tại sao lại có khả năng liên quan đến vụ mất tích của cậu ấy lần này, lại không một động tĩnh?"
Bạch Lâm Sâm thấy y nghiêm túc liền lấy tay ra, ngữ khí lười biếng trả lời.
"Cho xin đi, đừng có nghĩ là quan hệ giữa giám đốc em và Bùi gia gì đó tốt đẹp đến nỗi chuyện gì cũng mang ra kể. Chẳng qua vì con của họ nên mới có chút giao thiệp thôi, người như bọn họ tâm đề phòng rất nặng."
"Nói không chừng đã có ân oán ngay từ xưa rồi, chuyện của thế hệ trước liên lụy đến thế hệ sau....kiểu vậy.".
"Thay vì cứ phô trương thanh thế tìm người, đổi một cách làm khác, xem đối phương muốn cái gì? Tiền tài hay là lợi ích về mặt khác."
Hà Duật hơi đăm chiêu suy nghĩ.
"Nếu là tống tiền thì ngay từ đầu đã phải liên lạc với giám đốc chứ. Tại sao đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì?"
Bạch Lâm Sâm búng tay một cái, cười cười. "Như vậy thì có thể kết luận kẻ đang giam giữ cậu ta không có mục đích tống tiền, chỉ còn hai khả năng: Bắt để thủ tiêu vì ân oán, hoặc giữ người, không cho trở về nhà thôi, đến nỗi mục đích của cái sau là gì...anh không biết...em tự đi điều tra đi.
Cái sau tuy nghe kỳ lạ nhưng mấy dấu hiệu điều tra được hoàn toàn phù hợp hơn cái trước.
Ngô Gia Ý bị bắt giống như bị giấu đi chứ không phải bị sát hại vì trả thù.
Nếu vì trả thù, họ đã sớm nghe được động tĩnh, tìm được xác.
Hà Duật nghe hắn phân tích một hồi thấy có lý, lại chìm vào trong suy nghĩ.
Bạch Lâm Sâm đột nhiên ngồi dậy, đem y xoay qua, bắt đối diện mình.
"Tôi biết em đang sợ tiếp cận Lục gia lúc này sẽ khiến cho bọn họ sinh nghi. Ai bảo giám đốc của em lợi dụng đặc cách của quốc gia làm khoa trương như thế...bọn họ cũng đã sớm cảnh giác rồi."
"Nhưng tôi thì có thể nha, giao tình của tôi và Lục gia không tệ."
Hà Duật nhìn hắn, ánh mắt hơi lấp lánh. "Anh muốn giúp tôi?"
Ánh mắt nam nhân có chút mờ ám, đè Hà Duật xuống giường.
"Như vậy thì cũng phải xem, em trả thù lao tôi như thế nào."
Y vẫn không tin, thử dò hỏi Bạch Lâm Sâm. " Anh nói giao tình của anh và Lục gia không tệ , lại có thể vì tôi làm mấy chuyện này sao?"
Xã giao thôi, nhờ hắn mà cô ruột của tôi vì tình tự sát.
Cũng may là cứu được.
Nhưng còn lâu hắn mới đem chuyện này nói cho Hà Duật biết, chỉ đem áo sơ mi của y cởi ra, giọng cười trầm thấp.
"Em chỉ cần biết, vì em tôi có thể làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên tôi là được."
Trong phút chốc, tim Hà Duật đập nhanh hơn vài nhịp. Y nhướng mày, tay câu lấy cổ hắn, nhếch miệng cười.
"Nhớ những gì anh đã nói."
Bạch Lâm Sâm cúi xuống, hôn "chụt" lên môi của y một cái.
"Tất nhiên rồi, bảo bối".
Hắn đã hứa, là sẽ làm.
Một lát sau, trong phòng lại liền truyền đến tiếng va chạm xác thịt, lẫn tiếng rên rỉ ẩn nhẫn, nhưng chứa đầy dục vọng khiến người đỏ mặt chân run.
....
Động tĩnh Stanislav gây ra quá lớn khiến Lục Bá Thiên cảnh giác, ban đêm liền mang con trai giấu đi chỗ khác.
Nơi mới giam giữ Ngô Gia Ý là một biệt thự âm u, khuất thành phố, rất ít người qua lại. Lục Bá Thiên cho người quét dọn sạch sẽ, lại bảo vệ sĩ đem con trai lên tầng trên của lầu hai.
Phòng mới tuy cũng không tệ nhưng có cái cửa sổ được đóng thêm khung sắt, phòng ngừa cậu lách mình chạy trốn.
Ngô Gia Ý không an phận bị giam trong phòng, thò tay vẫy vẫy tên vệ sĩ đang đứng gần đó.
"Tai thúi...tai thúi."
Vệ sĩ tai thúi:"..."
Hắn không biết nói gì, thử chỉ vào mình. "Nhị thiếu gia, cậu gọi tôi?"
Ngô Gia Ý vội vàng gật đầu." Đúng, chính là anh, tai thúi, tôi có việc muốn nhờ anh."
Hắn bỗng nghe một tiếng cười, quay lại thì thấy đồng nghiệp nghiêm trang đứng gác, khuôn mặt bình tĩnh không chút biểu cảm.
Quay lưng đi lại nghe tiếng cười truyền đến.
Tai thúi:"..."
Má nó.
Lỗ tai của ai mà không thúi nha.
Cười đi, cười đi. Sau này con các người cũng sẽ giống tôi thôi.
Hắn hít sâu một hơi, bước đến vài bước, cũng không dám lại gần cậu quá, sợ bị kẹp cổ giống trong phim, lễ phép hỏi. "Nhị thiếu gia, cậu cần gì?"
Ngô Gia Ý cũng không e dè." Anh có thể trả lại điện thoại cho tôi không?"
Vệ sĩ tai thúi cự tuyệt:" Không thể, lão gia đã ra lệnh không cho cậu sử dụng điện thoại."
Nhỡ cậu gọi cảnh sát thì sao?
Mà cảnh sát đến còn đỡ, cậu gọi cho người đàn ông của cậu thì không biết chúng tôi còn mạng để bò về nhà với vợ con không.
Ngô Gia Ý sốt ruột sợ hắn đi mất, liền thò đầu qua song chắn gọi người lại, giọng điệu đáng thương.
"Cho tôi mượn điện thoại của anh chơi game cũng được ,điện thoại của anh đâu có số của người tôi quen."
Vệ sĩ tai thúi:" Cậu có thể nhớ số của họ. Nhị thiếu gia, trong phòng có Tivi và máy chơi game,cậu dùng cái đó để giải trí đi."
Ngô Gia Ý mở to mắt nhìn hắn, hai mắt to tròn lại rưng rưng khiến người đau lòng không thôi.
"Tôi ngốc như vầy làm sao nhớ được số điện thoại. Mà có nhớ đi chăng nữa, anh thấy tôi giống người sẽ dám giở trò sau lưng ông ta sao?"
Vệ sĩ:"..."
Cậu dám.
Khuyên một hồi, tai thúi hay đầu trọc đều không có lay chuyển. Ngô Gia Ý thất vọng, rúc đầu vào bên trong thì phát hiện bản thân không rút ra được.
Ngô Gia Ý:"..."
Cứu.
Vệ sĩ:"..."
Thật khiến cho người sốt ruột.
Thấy cậu cứ hự hự, loay hoay với khung chắn mãi vẫn không vào được, vệ sĩ đứng gác thấy không ổn, lại đây hỗ trợ, đem đầu nhỏ nhét vào.
Ngô Gia Ý bị đẩy đến phát đau, không khỏi khóc thét." Đừng đẩy nữa...ô....ô...tôi bị kẹt rồi...quai hàm bị chèn...đau quá."
Lầu dưới, Lục Bá Thiên vẫn đang nghĩ nên nói như thế nào để xoa dịu cơn giận của Ngô Gia Ý, thì lại thấy thuộc hạ của mình vội vàng chạy xuống.
Lục Bá Thiên bị cắt ngang, có chút không vui." Có chuyện gì?"
Người kia nhìn ông ta với vẻ khó xử. "Nhị thiếu gia bị kẹt đầu ở song chắn, rút ra không được."
Lục Bá Thiên:"..."
Ông ta trợn mắt nhìn người đối diện.
"Còn chờ cái gì? Mau đem cưa lên trên đó, cứu nó ra."
Đang yên đang lành tự nhiên thò đầu qua khung sắt làm gì?
Vệ sĩ đem cưa lên trên, cưa đứt song chắn mới cứu được người ra.
Trong suốt quá trình, Ngô Gia Ý rất sợ lưỡi cưa lia đến cổ, luôn run rẩy. Tai thúi phải giữ cậu lại, lấy tay che mắt mới khiến cậu đứng yên một chỗ để cho người khác làm việc.
Thấy khung cửa sổ được lắp chưa đầy ba ngày đã bị tháo dỡ, Lục Bá Thiên không khỏi thở dài.
Con trai tuy rất đáng yêu nhưng sức phá hoại không thể khinh thường.
Ngô Gia Ý được cứu ra, theo thói quen lễ phép nói tiếng cảm ơn. Đột nhiên nhớ ra xung quanh toàn là kẻ địch nên liền lùi vào trong, ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ.
Lục Bá Thiên:"..."
Thằng nhãi vô lương tâm, nuôi không thân.
Ngô Gia Ý trùm chăn, không muốn thấy mặt ông ta. Lục Bá Thiên vừa mở miệng muốn nói gì đó, cậu lại liên tục hét lên.
"Không nghe, không nghe."
Lục Bá Thiên:"..."
Còn có thể làm cái gì bây giờ?
Ông ta hết cách đành đi xuống lầu dưới.
...
Đêm đến, Ngô Gia Ý nhìn đám vệ sĩ có xu hướng ngủ gà ngủ gật qua khung cửa sổ bằng lưới mới lấp, trong đầu bỗng nảy sinh ý định tiếp tục đào thoát.
Cậu với tay kéo đứt tấm rèm, lại làm như thế với mấy miếng còn lại. Quấn, quấn...cho đến khi quấn thành một sợi dây thật chắc.
Ngô Gia Ý mở ra cửa sổ, thò đầu ra nhìn vệ sĩ ở bên dưới.
Uớc chừng là lầu ba nên không ai nghĩ cậu dám phóng xuống đây.
Không có người canh gác.
Thiếu niên nuốt nước bọt, đem một đầu dây buộc vào lan can, đầu còn lại thả xuống, cách mặt đất chưa đầy 2m.
Ngô Gia Ý hít sâu một hơi, chậm rãi bò ra khỏi lan can, nắm chặt dây, cẩn thận bò từ từ xuống dưới. Gió lạnh không ngừng thổi qua khiến sống lưng của cậu hơi căng thẳng một chút.
Ngô Gia Ý tự nhủ với lòng.
Không sao. Không sao.
Không có đứt đâu mà sợ.
Bên dưới, thiếu nữ xinh đẹp bị nam nhân đuổi đến đây, vẻ mặt nửa miễn cưỡng, nửa e thẹn, mềm giọng nói.
"Đại thiếu gia, người ta là Omega trong sạch, ngài đụng chạm như thế không có tốt đâu."
Lục Thiên Hạo cười hắc hắc, mắt trái tím bầm vẫn không giấu được vẻ anh tuấn tà mị.
Trực tiếp đem người đẩy ngã, giọng nói trầm thấp.
"Đêm nay, bổn thiếu gia sẽ cho em biết...không trong sạch sẽ tốt đẹp đến nhường nào."
Thiếu nữ bị hắn trêu chọc, dụ dỗ đến đỏ cả mặt, bất ngờ lại vỗ vai hắn bộp bộp kêu lên.
"Thiếu gia...thiếu gia, bên trên...có người."
Lục Thiên Hạo theo bản năng, rời khỏi người cô ta, xoay người, ngẩng đầu nhìn theo ngón tay run run đang chỉ... thì thấy em trai hắn đang gắt gao túm lấy rèm cửa, từ từ bò xuống.
Hắn hoảng sợ kêu lên." Cậu...cậu làm gì đó...tôi sẽ đi nói...v..."
Chưa dứt lời, "dây leo" xoẹt một tiếng, Ngô Gia Ý như trái mít rụng rơi xuống. Lục Thiên Hạo đột nhiên thấy một vật nặng đè lên cơ thể, mắt phải lại bị một thọt nghe" bốp" một tiếng, tròng mắt tưởng chừng sắp bị chọt đến văng ra ngoài.
Hoàn toàn mất đi tri giác.
...
Lục Bá Thiên đem ảnh của Ngô Hải Xuyên và Ngô Gia Ý ngắm nghía một hồi mới đặt dưới gối. Ông ta định sẽ mơ một giấc thật đẹp, thì lại nghe thuộc hạ hớt hải chạy đến trước cửa hô hoán.
"Nhị thiếu gia nhảy lầu trốn thoát, đè lên đại thiếu gia rồi."
"Cậu ấy có sao không?"
"Không có, nhưng đại thiếu gia bất tỉnh rồi."
"Chết, mau nói cho lão gia biết đi."
Lục Bá Thiên:"..."
Đã nghe.
Biết Ngô Gia Ý không có xảy ra chuyện gì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, lại không biết nên bày tỏ biểu cảm gì tiếp theo.
Vừa mới chui đầu vào khung sắt bị kẹt, chưa biết sợ lại đi nhảy lầu tiếp.
Đứa con trai này của ông...không chừng là do khỉ đầu thai thành.
______