Cảnh báo: Bạo lực trả thù. Cân nhắc trước khi xem.
Bên ngoài như thế nào Lục Bá Thiên không rõ lắm, thức ăn xung quanh đã cạn sạch rồi, lão đói đến mờ cả mắt, dạ dày quặn đau, cộng thêm vết thương không được băng bó, giờ đã bắt đầu viêm nhiễm.
Xác của Trương Học Nghĩa đã sớm phân hủy không còn hình dạng, phòng vốn đã không thoáng, mùi càng nực nồng hơn, Lục Bá Thiên cảm thấy mũi mình sắp bị điếc rồi.
Ghê tởm nhất là xác chết của gã không ngừng rỉ ra dịch mủ, chảy lan đến chỗ Lục Bá Thiên, lão lại không thể chạy đi đâu, càng né tránh, phạm vi hoạt động càng thu hẹp
Nhiều ngày không tắm khiến cơ thể ngứa ngáy, bốc mùi kinh khủng, nào còn bộ dạng anh tuấn sạch sẽ thường thấy.
Lục Bá Thiên mơ màng nhìn ánh nắng lọt qua khung cửa sổ, lẩm nhẩm đoán chừng có lẽ đã hơn một tuần lễ lão bị giam ở đây rồi.
Hai ngày nay trời không mưa, trên trần nhà không còn nước nhỏ giọt xuống nữa, vừa khát vừa đói, Lục Bá Thiên dường như thấy được cái chết cận kế trước mắt mình.
Khốn kiếp.
Lão không muốn chết ở đây.
Không thể để thằng nhãi khốn kiếp kia đạt được như ý.
Chính là...đói quá rồi.
Lục Bá Thiên nhìn khắp xung quanh, quả thực ngoài phân chuột ra thì chẳng còn cái gì cả.
Lục Bá Thiên:"...."
Dù muốn ăn cũng với không tới.
Nhất định là đói đến lú lẫn rồi, nếu không vì sao nhìn thấy phân chuột trông cũng có chút ngon miệng...
Giống socola dạng viên nhỏ.
Lục Bá Thiên hận không thể moi luôn dạ dày vứt đi.
Sau gáy đau đớn, vết thương lộ ngoài không khí thu hút vô số ruồi muỗi. Nói không chừng lũ ruồi ăn uống no say lại đẻ trứng, mấy ngày sau, rất có thể trứng ruồi nở ra, giòi lại bắt đầu làm ổ ở đó.
Lục Bá Thiên:"..."
Má nó.
Thật sự rất muốn thoát khỏi nơi này, giết chết Stanislav.
Ông ta muốn sống, bằng mọi giá.
Chính là nếu không có cái gì ăn, sẽ không đủ sức phá dây xích, chứ đừng nghĩ đến chuyện mở cửa.
Lục Bá Thiên nhìn bắp chân sưng phồng của Trương Học Nghĩa, hầu kết hơi chuyển động, nuốt nước bọt ừng ực.
Đấu tranh nội tâm một hồi, lão mới chậm rãi lết lại gần, kéo phần thi thể nhão nhoẹt của đồng bạn lên.
Lục Bá Thiên run rẩy nâng lên da thịt lỏng lẻo, hít sâu một hơi, nhắm mắt cắn liều...
?!????
Đệt mợ.
Thúi quá.
Thúi chết người rồi.
Mùi thối của tử thi tràn ngập khoang miệng, theo khứu giác nhạy tinh nhạy xông thẳng lên não khiến Lục Bá Thiên bị choáng suýt ngất xỉu.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng không ngờ vị của "đồ ăn" lại kinh khủng như vậy, vừa đắng vừa chát, lại thối, lại cay...tên khốn này chết đã mấy ngày rồi, khí gas trong cơ thể tích tụ khiến cơ thể gã bắt đầu phồng lên như bong bóng.
Lục Bá Thiên nôn đến xanh mặt, mất sức mà nằm thở dốc một bên. Lão thở quá nhanh, mùi thối từ trong miệng lại bốc lên, nhịn không được lại điên cuồng nôn một trận nữa.
Đáng chết.
Đáng chết.
Đương lúc lão nghĩ mình sắp toi rồi, bên khung cửa sổ lại có người gọi lão.
"Lão gia."
Lục Bá Thiên mệt mỏi ngẩng đầu, bỗng vực lên dậy tinh thần." Đại Trụ, là cậu sao?"
"Cậu đến để cứu tôi à."
Gương mặt Lý Đại Trụ không chút cảm xúc, lẳng lặng nhìn ông ta.
Lục Bá Thiên sốt ruột giục người.
"Cậu còn đứng đó làm gì? Mau giúp tôi ra ngoài, tôi sẽ không bạc đãi cậu."
Lý Đại Trụ đột nhiên lại nói.
"Tiểu Yên chết rồi."
Lục Bá Thiên không hiểu ra sao, hỏi lại. "Cái gì?"
Lý Đại Trụ lặp lại như một cái máy đọc, không cảm xúc. "Tiểu Yên chết rồi. Con gái của tôi chết rồi."
"Tôi đã khai ra tung tích con trai của ngài, tại sao vẫn cho người đuổi theo cưỡng *** nó, con bé vì chạy trốn đám người kia nên bị xe đụng chết rồi."
Lục Bá Thiên ngây ra một lúc, trong lòng thầm kêu không ổn.
Đầu óc cáo già xoay chuyển cực nhanh, ông ta hạ giọng, vẻ mặt thương tiếc lại hối hận.
"Tôi cũng không ngờ bọn chúng lại cả gan làm ra loại chuyện như vậy sau lưng tôi."
"Đợi tôi ra ngoài rồi sẽ thay mặt cậu bắt đám đó trừng trị...xem như an ủi vong linh của tiểu Yên có được không?"
Lục Bá Thiên tỉ tê một hồi, năn nỉ đến khô miệng Lý Đại Trụ mới ném vào đây một con dao và một chìa khoá.
"Chỉ cho ông một cơ hội nữa thôi."
Lục Bá Thiên mừng như điên, liên tục đảm bảo. "Cậu là người tốt, ra ngoài rồi thì tôi sẽ không quên cậu đâu."
Còn lâu.
Mày nghĩ mày là cái gì mà có thể sai bảo tao?
Con dao rất gần, nhưng chìa khoá lại ném quá xa.
Lục Bá Thiên bực bội nhìn hắn." Chìa khoá quá xa...tôi lấy không được."
Lý Đại Trụ cười nhạt gợi ý. "Ông có thể dùng dao thoát thân rồi dùng chìa khoá mở cửa."
Láo xược.
Lục Bá Thiên giận đến mặt mày đỏ bừng, thần kinh lại căng đau, nhưng cũng hết cách, bây giờ chỉ có thể làm theo lời hắn.
Lão với tay lấy con dao, bổ vài nhát xuống khoá chân nghe leng keng, dây xích lẫn khoá đều quá cứng, lão không cách nào chặt bỏ được, hơn nữa, mỗi lần dùng sức thì lại động đến vết thương, đau đến mặt mày nhăn như táo tàu.
"Không...không được." Lão thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại bỏ cuộc.
"Đại Trụ, khoá chân cứng quá, tôi mở không được..."
Lý Đại Trụ cười cười." Cứng thì ông cứ đổi sang tìm cái gì mềm, chặt bỏ nó là được rồi."
Lục Bá Thiên hơi ngẩn ra.
Cái gì mềm?
Chặt đứt?
Đột nhiên lão liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi quát.
"Mày chơi tao có phải không?"
Lý Đại Trụ vịn khung sắt, ánh mắt lại thê lương lại có chút điên cuồng. " Làm sao? Ông không dám tự chặt chân sao? Nếu không chặt, thì ông cũng chỉ có con đường chết mà thôi, lão gia...suy nghĩ kĩ đi."
"Chìa khoá...đang ở trước mắt ông kìa."
Lục Bá Thiên tức giận đến muốn nổ phổi, lồng ngực liên tục phập phồng, thần kinh căng đau, dạ dày như mới vừa rót thêm axit.
Chịu không nổi.
Chịu không nổi nữa.
Không muốn ngủ chung với cái xác thối, muốn có đồ ăn, muốn tắm rửa, muốn tìm giết thằng nhãi khốn kiếp kia.
Ông ta muốn ra khỏi cái nơi quỷ quái này.
Lục Bá Thiên thực hận Lý Đại Trụ, nếu ánh mắt có thể gây thương tổn vật lý thì Lý Đại Trụ đã sớm bị ông ta trừng mắt nhìn đến chết.
Lão không ngừng đấu tranh nội tâm, ánh mắt loạn chuyên, con dao trong tay cũng run lên, lúc này một vài mụn nhọt trên đầu ngón tay của Trương Học Nghĩa lại lụp bụp nổ, nghe khá giòn tai.
Lục Bá Thiên:"..."
Má nó.
Chúng mày đi chết hết đi.
Lão run rẩy cầm lên dao, cắn răng, dùng hết sức bổ xuống một nhát.
Nhất thời, màng nhĩ của Lý Đại Trụ như bị xuyên thủng bởi thanh âm kinh hoàng kia.
Hắn chỉ bị giật mình một chút, sau đó lại tiếp tục trở về trạng thái bình thường, yên lặng nhìn Lục Bá Thiên điên cuồng tự chặt chân mình.
Máu không ngừng chảy ra, khớp xương bị dao bén phá vỡ phát ra thanh âm "lục cục", Lục Bá Thiên hự hự bổ mấy nhát giống như thợ đẽo đá, cần mẫn lại quyết tuyệt.
Mỗi lần hạ dao, lão đều tru lên tiếng kêu ghê rợn, hai mắt như sắp lọt ra ngoài.
Má nó.
Đồ biến thái.
Đau muốn chết.
Ấy thế mà lão cũng thành công, cắn răng ném đi bàn chân vướng víu, lê lết trong vũng máu, muốn tiến lên lấy chìa khoá.
Lý Đại Trụ!
Đợi tao ra khỏi đây, tao sẽ cho mày nếm đủ.
Lục Bá Thiên lết đến phía trước, run rẩy bắt lấy chìa khoá, đột nhiên cảm thấy đau đớn, cực khổ trước đó không là gì.
Thoát khỏi nơi đây, lão sẽ cho lũ khốn này đẹp mặt.
Lục Bá Thiên hơi rướn người, run rẩy tra chìa khoá vào ổ, trong đầu lại nghĩ ra 101 cách hành hạ Lý Đại Trụ và Stanislav.
Nhưng chính là...mở không được.
Lục Bá Thiên cảm thấy do mình mất máu quá nhiều nên mắt bị hoa đi, hít sâu một hơi, tập trung mở khoá lần nữa.
Vẫn không được.
Ông ta quắc mắt trừng Lý Đại Trụ, khàn giọng quát.
"Chìa khoá này mở không được."
Lý Đại Trụ bỗng nhoẻn miệng cười, gương mặt hàm hậu thế mà giờ trông có vẻ nham hiểm. "Thì đã đúng đâu mà mở được?"
Lục Bá Thiên tức đến muốn điên rồi.
"Đưa tao chìa khoá thật."
Lý Đại Trụ nhún vai." Làm sao tôi biết?" Sau đó, hắn áp sát gương mặt vào khung cửa sổ, vẻ mặt vì pha trộn giữa sảng khoái và hận thù mà có vẻ điên cuồng.
"Người ta nói gì ông cũng tin sao?"
"Lục Bá Thiên...ông cũng có lúc ngây thơ đến đáng yêu thật đấy."
Lục Bá Thiên ngây ra một lúc.
Sau đó, liền trở nên điên cuồng rống giận, tức đến phát khóc, vẻ mặt vặn vẹo vì đau nhưng cũng không ngừng tru lên tên của Lý Đại Trụ nguyền rủa hắn chết không được toàn thây.
Thằng khốn!
Dám lừa tao.
Đau ở gáy, đau ở chân, lại bị thủ hạ lừa gạt, xoay như chong chóng. Lục Bá Thiên nhịn không nổi lại nôn ra một ngụm máu.
Lý Đại Trụ cười đủ, liền chậm rãi buông tay, xoay người rời đi. Bỏ lại sau lưng là tiếng hét ngày một yếu dần của Lục Bá Thiên.
...
Có lẽ là do ông trời phù hộ nên ca phẫu thuật diễn ra thành công hơn mong đợi.
Ngô Gia Ý vì hiệu lực của thuốc mê nên mãi hai ngày sau mới tỉnh lại.
Đập vào mắt cậu đầu tiên chính là gương mặt quen thuộc của Stanislav. Có lẽ hắn đã mấy ngày không được ngủ ngon nên mắt trũng sâu, gò má đều hơi hốc hác, nhưng ánh mắt đều không giấu nổi vẻ vui mừng, vội vàng đến xem cậu. " Em tỉnh rồi."
Ngô Gia Ý đột nhiên cảm thấy đau lòng hắn, hơi hơi hít hít mũi, nhìn hắn, đột nhiên đưa ra hai tay.
Stanislav thấy cậu đỏ mắt liền hoảng hốt, vội vàng đón lấy, cẩn thận đem người ôm lên, lại lo sốt vó hỏi. "Tiểu Ý đau ở đâu sao?"
Ngô Gia Ý không nói gì, lắc đầu một chút dụi dụi đầu nhỏ vào lồng ngực của hắn, yên lặng rơi nước mắt.
Cậu không muốn nhìn thấy tiên sinh trông tiều tụy thế này...
Không có đẹp trai gì hết.
Thấy Ngô Gia Ý thực sự không kêu hay biểu hiện đau đớn như mọi khi, hắn mới thả lỏng, ngầm hiểu là do cậu quá vui mừng vì có thể nối lại tuyến thể nên xúc động.
Nhưng vẫn không rõ có phải đúng như thế không, hắn không muốn cậu cảm thấy khó chịu ở chỗ nào, đành vừa hỏi vừa dỗ dành.
"Tiểu Ý khó chịu ở đâu? Trên gáy còn đau à?"
"Em cảm thấy trong người như thế nào, anh đi gọi bác sĩ nhé?"
Ngô Gia Ý vừa mới tỉnh lại, bị hắn dồn dập hỏi thăm liền cảm thấy hơi đau đầu, đưa tay đẩy ra đầu tóc trắng đang dán sát lại đây, hơi chu môi.
"Không có bị nàm sao hết."
Stanislav:"..."
Vẻ mặt hắn có chút không biết diễn tả làm sao, nghi hoặc nhìn Ngô Gia Ý. "Em nói cái gì?"
Ngô Gia Ý không vui, vừa mới tỉnh lại còn bị hỏi nhiều như vậy, cậu bực bội tăng cao âm lượng,
" Đã nói nà không có bị nàm sao hết, anh hỏi nhiều thật nuôn ấy."
Stanislav:"..."
Ngô Gia Ý"..."
Cứu.
Thiếu niên nhận ra có cái gì đó không đúng, vội vàng ôm lại miệng, hai mắt mở to nhìn Stanislav.
Hai người trừng nhau một vài phút, cậu thử nhẹ giọng nói một từ. "Nàm."
Sau đó, liền cứng người lại rồi. Gương mặt nhỏ hốt hoảng, che lại miệng, ôm lấy Stanislav ô ô kêu lên.
"Em bị nàm sao thế này? Tin xưng cứ em, cứ em đi."
Stanislav:"...."
Vẫn nên gọi bác sĩ đi.
...
Bác sĩ lấy đèn pin, mở tròng mắt của Ngô Gia Ý soi một hồi, lại soi đầu lưỡi nho nhỏ hơi run run của cậu. Một lát sau, ông mới tắt đèn pin, trấn an hai người.
"Không sao, chỉ là tác dụng phụ sau ca phẫu thuật thôi. Do nối tuyến thể sẽ ảnh hưởng đến thần kinh một chút, nên nói chuyện bị ngọng ngịu là bình thường. Chừng một tháng sau thì cậu ấy sẽ trở về như cũ."
Stanislav thở ra một hơi nhẹ nhõm, lại vuốt vuốt đầu tóc của thiếu niên, nhẹ giọng an ủi. "Em nghe thấy không, một tháng sau thì có thể trở lại bình thường rồi."
Ngô Gia Ý ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt to tròn ầng ậc nước, vụng về chuyển động đầu lưỡi tê cứng. "Nỡ không trở dề như bình thường được thì xao?"
Stanislav bật cười, hôn lên má cậu, kiên nhẫn dỗ dành."Sao lại có chuyện đó, em phải tin bác sĩ. Chỉ là tạm thời như thế, sẽ không lâu lắm đâu."
Ngô Gia Ý nghe vậy, lung tung đưa tay xoa nước mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
"Nỡ anh chán ghét em thì xao? Anh có thể thít một người ngọng cả đời xao?"
Stanislav gật đầu, ôn nhu trong mắt như sắp tràn ra ngoài." Dù cho tiểu Ý không thể nói chuyện, anh vẫn thích em mà."
"Huống hồ như vậy...cũng khá đáng yêu."
Tiểu Ý lúc nào cũng trông đáng yêu hết.
Ngô Gia Ý:"..."
Chả đáng yêu chỗ nào hết.
Cậu đã ngốc bây giờ lại thêm tật nói ngọng. Ai mà thích, rõ ràng là tiên sinh nói điêu thôi.
Bác sĩ còn dặn dò thêm.
"Ngô tiên sinh vừa mới nối xong tuyến thể không thể khuân vác hay vận động mạnh. Mấy ngày sau sẽ có sữa lại nhưng không nên cho em bé bú ngay vì đó là chất độc do cơ thể bài tiết, đến khi thấy sữa có màu trắng như thường, có vị ngọt nhạt mới có thể cho bé sử dụng."
"Cũng nên hạn chế tiêu thụ đường quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ phục hồi."
Stanislav gật gật đầu, Ngô Gia Ý ra vẻ thụ giáo, gương mặt nhỏ phá lệ nghiêm túc. "Cháu hiểu gòi."
Bác sĩ ra ngoài, Ngô Gia Ý lại bắt đầu lôi Stanislav ra thử trò chuyện.
Cậu nói một câu rồi lại hỏi hắn.
"Tin xưng có hiểu em mới nói cái chì không?"
Stanislav nín cười, nghiêm túc gật gật đầu. "Anh hiểu."
Ngô Gia Ý vỗ tay tán thưởng hắn. "Dỏi nắm."
Lúc này, Hà Duật lại mang gấu bông hình Shinosuke bước vào, vẻ mặt ôn hoà nhìn Ngô Gia Ý.
"Chúc mừng Ngô tiên sinh khỏi bệnh, sắp được xuất viện." Nói đoạn, y đưa thú bông cho cậu.
Ngô Gia Ý rất vui vẻ ôm lấy, híp mắt nói với hắn.
"Cảm ơn anh Hà tin xưng."
Hà tin xưng:"..."
Stanislav:"..."
Stanislav điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Hà Duật, ý chỉ mau giấu cái vẻ mặt ba chấm đó đi.
Ngô Gia Ý bên đây vẫn ôm thú bông thao thao bất tuyệt, vui vẻ khen tặng y.
Hà Duật lại nghe ra:"£€¢€^€%®©."
Ngô tiên sinh, cậu tranh thủ học ngoại ngữ trước phẫu thuật sao?
Cuối cùng Ngô Gia Ý còn cảm thán. "Cảm ơn Hà tin xưng, anh thiệt sự nà một ngừ rất nà tốt.
Hà tin xưng."..."
Cậu vui là được.
...
Ngô Gia Ý ở lại bệnh viện đến ngày thứ năm thì được phép xuất viện. Trước lúc đi có uống thuốc nên bắt đầu buồn ngủ, Stanislav cũng không có đánh thức người dậy.
Theo thói quen lại đem người che kín mít như siêu sao che chắn cho con cái trước paparazzi, ôm Ngô Gia Ý lên xe, người kia vẫn ngủ ngon lành.
Hà Duật chuyên tâm lái xe, cũng không bật nhạc ồn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu. Ngược lại, sẽ mở những đoạn âm thanh dễ nghe có công hiệu trị liệu thần kinh.
Ngô Gia Ý bị Stanislav ôm đến có chút nóng nực mà cọ quậy, hơi cau mày , miệng nhỏ ưm ưm kháng nghị. Hắn thấy vậy, liền bảo Hà Duật chỉnh điều hoà cao hơn một chút.
Lúc này, thiếu niên mới vừa lòng, hô hấp thả đều, ngoan ngoãn để hắn ôm, ngón chân trong vớ trắng hơi nhếch một chút theo điệu nhạc không lời.
Nhìn người an ổn thế này, hai người liền cảm thấy con đuờng phía trước sau bỗng trở nên tươi đẹp lạ thường.
Ngay cả bà thím túm lấy cổ áo của gã chồng xay xỉn không ngừng lắc lắc cũng trông rất đáng yêu.
Stanislav hơi mỉm cười, đưa tay vuốt phẳng mấy cọng tóc con nghịch ngợm hơi vểnh lên của Ngô Gia Ý xuống, chúng lại như chủ nhân, lập tức bật dậy hiên ngang như muốn thách thức hắn.
Hắn cứ đè tóc cậu rồi lại cười ngu, chơi mãi như vậy cũng không biết chán.
Hà Duật nhìn thần sắc thoải mái của hắn qua gương chiếu hậu cũng không khỏi cười theo.
"Đại nạn qua khỏi, về sau Ngô tiên sinh sẽ thật an nhàn."
Stanislav mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ giấu trong áo bông dày sụ, như nói cho chính bản thân hắn nghe.
"Đúng vậy, về sau sẽ tốt."
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Hắn nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Ý của hắn thật tốt.
Không để cho em ấy...rời xa hắn thêm một lần nào nữa.
____