Sau nhiều ngày nắng gắt thì cuối cùng thì trời cũng chịu mưa. Ban đầu chỉ kéo vài hạt, một lúc sau lại ồ ạt rơi xuống, cây cối bị bụi xe che phủ nay lại được rửa sạch, vậy mà có thêm vài phần tươi mới.
Elizabeth lặng lẽ đặt mông ngồi bên cửa sổ, mắt mèo xa xăm nhìn ra bên ngoài, đuôi cũng thu lại xếp gọn cạnh chân, trông nó như đang có tâm sự.
Mưa lớn như vậy.... Chắc chắn tên kia không thể đến đây rồi.
Nó chỉ là một con mèo quen với sự cô đơn, độc lai độc vãng, đúng là không thích hợp để kết giao với bạn bè.
Nhưng bây giờ, thật sự muốn có một ai đó, có thể ở bên cạnh nó, cùng nhau trải qua một ngày mưa như thế này thôi cũng đủ rồi.
Stanislav thấy con gái cưng đang thả hồn bên cửa sổ, lông trắng xoã tung, tai run run trông cực kỳ đáng yêu, không nhịn được liền đưa tay chạm vào quả cầu lông mềm mại kia.
Ngay lập tức, ánh mắt Elizabeth trở nên sắc bén, nó quay phắt đầu lại phát hiện ra kẻ quấy rối, nhe răng thấp giọng gầm gừ, bộ dạng giống như sẽ nhai sống Stanislav nếu hắn còn dám sờ vào nó một lần nữa.
Stanislav:"..."
Xin lỗi, quấy rầy.
Hắn vẫn nên trở về ôm tiểu Ý thì hơn.
Elizabeth đuổi được người đi, bực bội lè lưỡi liếm đè lên đám lông vừa mới bị hắn chạm vào.
Tiện dân ngày càng quá quắt, còn dám sờ vào nó mà chưa có sự đồng ý. Lông của nó hết bị đám sữa thành tinh trét nước miếng lên lại bị hắn làm cho rối tung lên hết.
Đúng là cha nào con nấy.
Elizabeth liếm sạch toàn thân mới bắt đầu trở lại với trạng thái thả hồn theo mưa gió, con ngươi sáng bóng có chút cô liêu, thân hình lông lá tĩnh mịch nhìn ra bên ngoài.
Cô đơn quá.
Sự lạnh lẽo này đến bao giờ mới chấm dứt?
Chẳng lẽ đây là cái giá khi phải đứng ở vị trí cao sao?
Không có một ai quan tâm đến mình.
Không có một ai.
...
Tiểu bảo bối ngủ trong nôi, đại bảo bối cũng say sưa mơ màng trên sofa rồi, căn nhà không thiếu nhất chính là sự ồn ào bây giờ lại có chút yên tĩnh.
Stanislav đắp chăn cho Ngô Gia Ý, lại nhịn không được đưa ngón tay mô tả gương mặt khả ái của thiếu niên lúc ngủ, có lẽ vì trời mưa nên cậu ngủ khá ngon giấc, chân mày đều giãn ra, gương mặt thoả mãn mang theo chút ý cười khiến người khác nhìn vào đều phải mềm nhũn.
Nam nhân không chớp mắt, tinh quang bên trong chất chứa tràn trề một loại nhu tình ngọt ngào khó diễn tả, ngón tay thon dài khẽ chạm vào cánh môi mềm mại, như có như không dùng lực ấn vào.
Ngô Gia Ý theo phản xạ hơi hé miệng, đem đầu ngón tay của hắn ngậm vào một chút, đầu lưỡi nhỏ xinh thử đỉnh đỉnh nó khiến sống lưng Stanislav hơi run lên một chút. Hắn không dám chơi đùa lâu, sợ sẽ làm cậu tỉnh giấc nên đành rút tay ra, luyến tiếc nhìn cậu chép miệng trong vô thức.
Bên ngoài, mưa vẫn không dứt.
Từng giọt từng giọt to như hạt đậu không ngừng đập lên phiến lá khiến chúng hoảng sợ run rẩy, thế nhưng sau khi bị nước mưa hung hăng chạm vào, lại trở về với bộ dáng tốt tươi, xanh um như trước.
Mùi cỏ cây lặng lẽ ngập tràn xung quanh. Có chút tươi mát, lạnh lẽo làm tinh thần người thoải mái, thư giãn...
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy muốn uống một tách cà phê lúc này, cũng không gọi dì Lưu mà xoay người rời khỏi phòng khách rồi.
Sấm chớp vang dậy một tiếng khiến cái chăn trên sofa hơi động đậy một chút.
Đầu nhỏ chậm chạp ló ra khỏi chăn, Ngô Gia Ý đưa tay dụi dụi mắt, miệng nhịn không được ngáp dài một hơi.
"Tiên sinh.....anh đâu rồi?"
Cậu lề mề đứng dậy, nhăn mày gãi gãi mông, có chút nghi hoặc ngó ra bên ngoài.
Mưa?
Mưa rồi sao?
...
Cách một lớp kính, hắn cũng có thể cảm nhận được sự mát lạnh đó.
Stanislav đứng tựa thân đàn, chậm rãi đưa cà phê lên miệng nhấp một ngụm. Vị đắng tinh nguyên, nhiệt độ ấm áp vừa phải an ủi khứu giác nhạy cảm của Alpha.......từng chút, từng chút một mà vờn quanh vị giác khiến hắn cảm thấy mỹ mãn.
Thật ra thỉnh thoảng dành một ít thời gian ở một mình cũng không tệ.....
Hắn cũng không có cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống hiện tại. Ngược lại, càng cảm thấy thoả mãn, trân trọng sinh mệnh hơn lúc trước.
Chính là, đôi khi như thế này.....cũng được xem là tự thưởng cho bản thân một chút.
Cơn mưa này đến thật vừa ý người đang có tâm sự.
Mưa cũng không ồ ạt như ban đầu, hiện tại tốc độ rơi hạt cũng trở nên thong thả, cây cối trong vườn không còn bị đè nặng mà đứng thẳng hiên ngang như muốn nói nó đã chiến thắng. Kẻ thất bại là mấy loại trái cây mà Ngô Gia Ý đã trồng, hỗn tạp đan xen rụng đầy đất.
Tất cả mọi thứ trở nên thật có sức sống, như được nước mưa tẩy rửa, bồi bổ. Thiếu niên vô ưu vô lo mà ném đi dép, chân trần dẫm lên cỏ xanh, như tiểu tinh linh trong khu vườn không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt hắn.
Xinh đẹp như vậy, lại thuần khiết như vậy...
Như thể đang hoà hợp với thiên nhiên, trở về với nơi cậu vốn thuộc về.
Hắn nhịn không được nhếch khoé miệng, mãn nhãn đều là thân ảnh nhỏ xinh của thiếu niên, có chút mơ màng mà nhìn theo cậu.
Tinh linh quay lại đây nhoẻn miệng cười với hắn, còn nghịch ngợm ném bùn lên cửa kính.
Stanislav có chút tỉnh ra, người đã bắt đầu cứng lại rồi.
?!?!?
Đó chẳng phải là bảo bối nhà hắn sao?
Tinh linh đâu ra???
Lén trốn ra từ lúc nào vậy?
Stanislav nhìn thấy cậu thoải mái dẫm dẫm lên vũng nước đọng, trong lòng không khỏi lo sợ, hốt hoảng, vội đặt cốc cà phê lên đàn piano, xắn vội ống quần mà chạy ra bắt người.
Trời mưa lớn như thế cũng không sợ bị cảm!
Gan to bằng trời rồi!
....
Elizabeth ngồi trước cửa sổ kính nghiền ngẫm sự cô đơn đã hơn ba mươi phút vẫn chưa có dấu hiệu chán.
Là mèo đều thích ngắm mưa, chỉ là có chút ghét sấm chớp giật đùng đùng.
May là trận mưa này không có quá dữ dội.
Giống như cuộc đời của nó vậy...hết sức nhàm chán, không có một điểm nhấn.
Stanislav và Ngô Gia Ý lướt ngang mắt nó như một cơn gió thoảng qua.
Elizabeth: ...
Hình như là Tiện dân và Ngốc bảo bảo nhà nó thì phải.
Bọn họ chơi thật vui vẻ, anh đuổi em chạy, hai người dưới trời mưa lăn lộn bên nhau như một đôi tình lữ ngọt ngào lại có chút giống bệnh nhân tâm thần.
Ánh mắt Elizabeth loé lên sự khinh bỉ cùng khinh thường.
Cũng không ít tuổi còn có thể chơi trò ấu trĩ như vậy, nó thấy mà xấu hổ giùm.
Không ngờ là Tiện dân lại vụng về như vậy, Ngốc bảo chậm chạp như thế mà hắn cũng không bắt được.
Nhìn mà sốt ruột.
Bất quá, đây cũng là thế mạnh của loài khỉ không lông... Không sợ bị nước mưa làm ướt lông, tốc độ di chuyển bị trì trệ.
Elizabeth nhìn họ có chút chán, cúi đầu liếm sạch lông ở nách bị nước mưa tạt trúng.
Vô vị.
.....
Hai người đuổi nhau từ sau vườn ra trước sân, vì khuôn viên khá rộng nên Ngô Gia Ý như cá gặp nước, lanh lẹ lắc mình tránh thoát Stanislav, còn không ngừng cười hắc hắc khiêu khích.
"Đến nha, đến nha. Đến bắt em đi...."
Stanislav: ...
Hắn thực sự cảm thấy bất lực.
Da thịt thiếu niên vốn đã mềm mại, nay vì nước mưa dính ướt mà thêm vài phần trơn trượt khiến hắn vừa túm được cậu đã bị vuột ra.
Ngô Gia Ý giống như con cá trạch, liên tục tránh thoát khỏi hắn, lại linh hoạt như một con sóc, chạy đến bên hiên nhà đưa tay hứng nước mưa, đợi Stanislav đuổi đến đây liền tạt hết lên mặt hắn.
Stanislav:"..."
Hắn bình tĩnh gạt hết nước trên mặt, im lặng nhìn cái người không ngừng hi hi ha ha trước mặt mình, tay nhịn không được run lên.
Đáng giận!!!!
Hắn trầm giọng, khí thế lạnh lùng.
"Chơi đủ chưa?"
"Em không sợ bị cảm sao?"
"Mau vào nhà đi."
Ngô Gia Ý ngoan cố lắc lắc đầu, thần kinh đang trong trạng thái thác loạn, high đến không ngừng khoa tay múa chân, chọc hắn muốn động thủ.
Đã lâu rồi mới được chơi dưới mưa nha, chỗ này thực thích hợp, rộng rãi lại có thể dễ dàng đọng nước, dẫm rất thích.
Sân nhà Bùi gia liền không có rộng như vậy, hơn nữa Bùi phụ cũng sẽ không cho cậu ra ngoài chơi dưới mưa, sợ cậu lại sốt cao một lần nữa rồi ngốc luôn.
Tiên sinh thì khác, tiên sinh không sợ ba mẹ, lại rất chiều cậu.
Stanislav vất vả một hồi, cũng ôm được người, đè thấp giọng quát nhẹ." Em mà còn quậy nữa thì đừng có trách anh."
Thiếu niên bất ngờ đu lên người hắn, chu ra môi bị nước mưa gột rửa đến đỏ bừng. "Thì thế nào?.
Ngô Gia Ý vòng tay ôm lấy cổ hắn, toàn thân như con gấu Koala, hai chân quấn chặt lấy eo nam nhân, tinh quái mà hôn lên môi mỏng đang nhấp chặt kia.
Trong nháy mắt, Stanislav hoảng hốt không kịp sử dụng sức, hơi lảo đảo, khiến hai người đều ngã ra sân... Ngay cả quần âu mới tinh của hắn cũng bị bùn cỏ ẩm ướt làm dơ hoàn toàn.
Hắn tức đến thở hổn hển, nhịn không được mà đưa tay tát lên cái mông nhỏ lỳ lợm kia một phát, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Quậy đủ chưa?"
Lỡ ngã bị thương thì làm sao?
Hắn dùng lực không có mạnh, Ngô Gia Ý đâu có sợ, được nước lấn tới. Nâng lên eo, không ngừng chu lên mông nhỏ lắc qua lắc lại khiêu khích.
"Đánh đi, đánh tiếp đi..."
Đau đâu mà sợ.
Tiên sinh thử đánh một cái thật mạnh cho em xem thử đi.
Stanislav:"..."
Thật sự không biết trời cao đất dày là gì.
Hắn cảm thấy ba vợ sinh ra Ngô Gia Ý là muốn trừng trị hắn.
Stanislav tức đến đỉnh đầu bốc khói, lại không thể làm gì được cậu. Hắn nào dám mạnh tay với cậu, thật sự chỉ lo cậu còn chưa có khoẻ, dễ bị động kinh trở lại.
Người kia nào hiểu hắn lo cái gì, cứ vô tư như thế, bản thân gặp chuyện rồi thì chỉ có mình hắn đau khổ đến muốn chết đi sống lại.
Tiểu vô lương tâm!
Ngô Gia Ý là quả báo của hắn.
Lần nào cũng không khiến người bớt lo.
Hết đau liền quên, chỉ có mình hắn sợ đến ám ảnh, bị thống khổ dằn vặt.
Ngô Gia Ý thấy hắn dừng lại, không có đánh mông cậu nữa liền quay đầu lại nhìn hắn.
Cậu phát hiện tiên sinh thế mà ủ rũ hơi cúi đầu, nước mưa không ngừng đáp rơi trên má hắn như thể hắn đang khóc, có chút chột dạ ngồi dậy, ngập ngừng hôn chụt lên môi hắn một cái nghe thật vang, rồi lại cười hì hì nhào vào trong lòng hắn dụi dụi đầu tóc ướt nhẹp.
"Tiên sinh đừng có giận..... Lâu rồi tiểu Ý mới chơi vui như vậy......tiên sinh ngã đau sao?"
Trong thoáng chốc, âm u trong đáy mắt hắn bị xua tan, chỉ có trời quang mây tạnh.
Má của Ngô Gia Ý đột ngột bị hai tay của hắn nâng lên, tựa như trân bảo mà nâng niu. Không kịp phản ứng lại đã bị cái hôn cuồng nhiệt ập đến, ngay cả đầu lưỡi cũng với vào bên trong, say mê tìm tòi vật nhỏ e thẹn nấp bên trong, vui thích cuốn lấy chơi đùa.
Phải.
Tiểu Ý là quả báo của hắn.
Nhưng quả báo này...... hơi bị ngọt rồi.
....
Cuối cùng thì Ngô Gia Ý cũng bị xách vào trong nhà, được chần qua một lần nước ấm rồi lại bị Stanislav nhét vào trong chăn.
Hắn lại đây, đem máy sấy tóc sấy khô cho cậu.
Nhiệt lượng cao thổi đầu tóc ướt lạnh thật thoải mái,chính là chênh lệch nhiệt độ khiến cậu nhịn không được rùng mình.
Hong khô tóc xong chính là được cho uống trà gừng nâng cao thân nhiệt, Ngô Gia Ý bị cay đến lè lưỡi, nhưng dưới ánh mắt nguy hiểm của Stanislav vẫn là ngoan ngoãn nuốt xuống.
Ngô Gia Ý: ...
Đừng có hung hăng như vậy...trông sợ thật đó.
Như có điềm xấu báo trước, gương mặt nhỏ của Ngô Gia Ý cau thành một nhúm, cánh mũi liên tục động đậy. Stanislav liền nhanh tay đem khăn giấy lại đây chụp lên...
______H...ắt xì!
Stanislav: ....
Quả nhiên....
Hắn nhíu mày, lau sạch nước mũi lại giơ ra cho cậu xem, ngữ điệu nghiêm khắc. "Nhìn đi, đây là hậu quả khi không nghe lời đấy."
Ngô Gia Ý lấy mắt ngó, thấy nước mũi dinh dính cảm thấy ghê tởm mà đẩy tay hắn ra: "Ewww."
Stanislav:"..."
Lại không phải của anh.
Anh không gớm thì em gớm cái gì?
Thật sự là hết nói nổi.
....
Hà Duật điềm tĩnh ngồi trên sofa, vắt chéo chân dài làm việc trên laptop. Liêu Giai cật lực lau sàn nhà đến đây, chạm phải chân y phải dừng lại chờ đợi.
Y thản nhiên nhấc lên chân, chừa chỗ cho cô ta lau.
Liêu Giai trầm mặc, cần mẫn lau sạch bụi bẩn.
Hà Duật thực sự không có để ý đến cô ta, chuyên tâm làm công việc của mình, gương mặt tuấn tú trong trí nhớ của cô ta luôn ôn hoà bây giờ lại trở nên lãnh ngạnh, không một chút độ ấm.
Giống như một cổ máy làm việc được lập trình sẵn.
Hà Lan ngồi cạnh xem tivi, âm lượng vặn nhỏ, thản nhiên ăn táo. Thấy Liêu Giai lau đến đây cũng phối hợp nhấc chân, mắt cũng không chớp lấy nhìn cô ta một cái.
Liêu Giai: "...."
Đúng là anh nào em nấy.
Thấy người khác làm việc cực khổ cũng không tiếp một tay.
Nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói ra. Chồng cũ bây giờ không thèm đoái hoài đến cô ta, đêm trước nhân lúc y đi làm về trễ mà ăn mặc hấp dẫn một chút, Hà Duật liền trực tiếp lướt qua, cứ thể Liêu Giai không hề tồn tại.
Liêu Giai tức đến suýt hộc máu, cảm thấy bản thân như trò hề vậy.
Nào biết sau khi nhận ra mình bị lừa gạt, Hà Duật trở nên chán ghét bản thân trung thực đến ngu ngốc, muốn trả thù Liêu Giai, cũng trả thù chính mình... Thứ không thiếu nhất chính là bạn tình, sớm đã không còn mới lạ lục trà kỹ nữ như Liêu Giai, vừa nhìn đã bị ghê tởm đến nôn, đừng nói nhấc lên hứng thú chỗ nào.
Điện thoại trên bàn reo lên, đột ngột phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Hà Duật với tay lấy, bỏ qua ánh mắt nghi ngờ của Liêu Giai trực tiếp nhấn nghe.
"Tôi nghe đây."
"Hiện tại...?"
"Được rồi, tôi sẽ đến ngay."
Y khép lại laptop, đứng dậy lướt qua Liêu Giai, đưa tay xoa đầu tóc của em gái đến bù xù.
"Đi học đúng giờ, đừng để giáo viên báo lại cho anh. Anh sẽ trừ tiền tiêu vặt của mày."
Hà Lan: "..."
Nhanh nhanh cút đi.
Thiếu nữ đẩy tay của Hà Duật ra, vội đem điện thoại soi xem mình có chỗ nào nhếch nhác, tức giận trừng mắt nhìn y .
Liêu Giai gấp gáp mà đứng dậy, nôn nóng nhìn y.
"Mưa thế này.........anh muốn đi đâu?"
Mặc dù Hà Duật không có bật loa ngoài nhưng cô ta vẫn nghe ra giọng phụ nữ loáng thoáng, móng tay không khỏi bấm sâu vào da thịt.
Hà Duật không đáp, lấy áo khoác bước ra ngoài chỉ để lại một câu.
"Anh hai sẽ về trễ."
Hà Lan phất phất tay.
Không tiễn.
Người đi rồi nhưng Liêu Giai vẫn đứng đó như bị trời trồng, Hà Lan đắc ý búng búng ngón tay, hơi thở dài.
"Không hẹn với nam thì chính là nữ..... riết rồi cũng không biết anh ấy nghiêm túc với ai nữa."
Nụ cười của Liêu Giai có chút cứng đờ." Anh của em... vẫn luôn như thế sao?"
Hà Lan gật gù.
"Vẻ ngoài của anh hai tốt như vậy, lương cao...lại còn độc thân...đương nhiên là không thiếu người theo đuổi rồi."
Ngưng một chút, thấy gương mặt cô ta trở nên tái nhợt liền cảm thấy hả dạ, ôm sâu bông mỉm cười.
"Như vậy cũng tốt, còn hơn đặt tình cảm quá nhiều vào một kẻ lừa gạt để rồi bị thương tổn."
Liêu Giai cười khổ không đáp.
Nói không có hối hận là giả.
Nếu chồng cũ thật sự tìm được đối tượng thích hợp...
Cô ta thực sự nuốt cơm không trôi.
....
" Hà tiên sinh quả thực rất đúng giờ nha." Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười, đưa ra bàn tay xinh đẹp.
Hà Duật chỉ tượng trưng nắm lấy một chút, rồi ngồi xuống chỗ đối diện, vẻ mặt bình tĩnh. "Không dám để Tiêu tổng chờ lâu.
Tiêu Trác Âm không nói gì, ánh mắt tinh tế đánh giá nam nhân Beta trước mắt từ đầu đến chân.
Cực phẩm.
Thậm chí so Lý Thiếu Quân còn muốn xuất sắc hơn.
Chẳng hiểu người như Liêu Giai làm sao có thể câu được người này đến tay.
Hà Duật nhìn sơ qua rồi đưa menu cho phục vụ. "Một espresso."
Tiêu Trác Âm gõ gõ ngón tay trên bàn, nhìn nam nhân đẩy ra một đẩy ra một xấp văn kiện.
"Tiêu tổng, 10% cổ phần Thịnh Thế ở đây." Hà Duật thu tay lại, bình tĩnh chờ đợi.
Tiêu Trác Âm cầm lên xem, nhìn qua một lượt, xem xong hơi nhướng mày liếc y. " Một góc của đống rác đó cũng được Hà tiên sinh nâng lên không ít đâu."
Đúng là công phu sư tử ngoạm.
Phục vụ mang cà phê lên đây, nhìn không khí có chút kỳ lạ liền rũ mắt, nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này, Hà Duật mới lên tiếng." Đúng là Thịnh Thế trong tay Lý Thiếu Quân chỉ là một đống rác, nhưng vào tay ngài thì chưa chắc."
"Ngài so với hắn còn muốn sáng suốt hơn nhiều."
"Dù sau Thịnh Thế vẫn còn một chút hơi tàn, với cái giá như thế này thì cũng sẽ khiến kẻ khác muốn mua thôi"
"Tiêu tổng không muốn sao?"
Tiêu Trác Âm bật cười." Hà tiên sinh thật sự rất có năng lực đó."
Chỉ mới có mấy ngày đã nắm rõ thông tin nội bộ Thịnh Thế, không biết y làm bằng cách nào.
Hà Duật không làm paparazzi quả thực quá đáng tiếc.
Tiêu Trác Âm lắc lắc hợp đồng trên tay." Tôi sẽ mua nó, giá cả cứ thoả thuận như vậy đi."
Nói đoạn, cô chống cằm nhìn nam nhân ưu tú trước mặt cười khẽ.
"Thật sự không biết mắt của tiện nhân kia bị gì nha."
Nếu là cô, có được người này trong tay rồi thì đừng hòng để y thoát thân.
Nam nhân cực phẩm như vậy, nuốt sạch cả xương còn cảm thấy thèm.
Bộ dạng cấm dục đó...lên giường sẽ như thế nào đây?
Thật sự rất tò mò đó...
Hà Duật thản nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, tháo xuống mắt kính, để lộ đôi mắt đào hoa câu hồn nhiếp phách người khác, như có như không trêu chọc khiến tâm người ngứa ngáy.
"Tôi cũng thật sự thắc mắc...không biết Tiêu tổng vừa mắt Lý Thiếu Quân ở chỗ nào."
Hoàn toàn là một bao cỏ, trong đầu ngoài yêu yêu yêu ra thì không biết gì hết.
Có nữ nhân xuất sắc như Tiêu Trác Âm bầu bạn còn muốn đi ăn vụng, quả thực là tròng mắt đui mù.
Nếu y là cha của Lý Thiếu Quân đã sớm đánh chết đứa con ngu muội như hắn.
Hà Duật nhấp một ngụm cà phê, nói ra nghi hoặc của mình." Lý Thiếu Quân vừa bất tài lại còn lừa dối ngài như vậy.....ngài còn muốn giữ hắn bên người ?"
Nụ cười của Tiêu Trác Âm vẫn không đổi.
"Không phải là tôi luyến tiếc hắn..."
"......chỉ là nhìn hai tên tiện nhân đó giãy dụa trong đau khổ liền cảm thấy thú vị."
Yêu nhau không thể đến được với nhau nha. Đau khổ quá, dằn vặt quá!
Nhưng chính là lỡ kết hôn rồi...
Phải làm sao đây?
Hai người yêu nhau thì ghê gớm nha, có thể bỏ hết trách nhiệm gia đình qua một bên, để cho người còn lại đau khổ gánh vác, tác thành cho đôi cẩu nam nữ.
Mặc dù không có tình cảm với Lý Thiếu Quân nhưng Tiêu Trác Âm cũng không để hai tên cẩu nam nữ kia như nguyện.
Nhìn thấy cuộc đời của người khác suôn sẻ, cô lại cảm thấy chịu không nổi.
Hà Duật:"..."
Tiêu tổng, cô thực thú vị.
Trong tiểu thuyết, tuổi trẻ thì chính là nữ phụ độc ác, già một chút sẽ thành mẹ chồng mắc dịch của nữ chính.
"Anh không cảm thấy như vậy sao? Nhìn lũ sâu bọ đó cun cút bên nhau, hận chúng ta đến muốn phát điên nhưng không thể làm gì được." Tiêu Trác Âm chống cằm, hình dạng đôi mắt cũng rất giống Hà Duật, là đào hoa mê người.
Cố tình Lý Thiếu Quân không thích nữ nhân diễm lệ như vậy, cảm thấy trời sinh chính là đi câu dẫn người khác, hơn nữa Tiêu Trác Âm quá mức cường thế, là Omega lại giỏi như vậy, công danh, sự nghiệp đều vượt qua hắn, cảm thấy tự tôn Alpha của hắn đều bị người phụ nữ này chà đạp sạch sẽ.
Hắn chỉ có thể tìm đến Liêu Giai, vừa đe doạ vừa dỗ ngọt mới có thể tìm lại chút cảm giác của kẻ thống trị, dần dà về sau liền yêu thích không muốn buông tay.
Đây mới là thái độ khi đối mặt với Alpha cao quý như hắn.
Hà Duật tránh đi ánh mắt quyến rũ chết người đó, mi mắt hơi hạ xuống che giấu ý cười nhàn nhạt. "Tiêu tổng nói không sai...nhìn bọn họ giày vò lẫn nhau đúng là khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn hẳn."
Bất kỳ là Liêu Giai hay Lý Thiếu Quân sống không được tốt, y đều sẽ nhịn không được muốn vỗ tay vui mừng.
"Tiêu tổng vẫn nên chú ý một chút. Ép người quá sẽ khiến hắn phát cuồng cắn trả."
Lý Thiếu Quân không có đầu óc nhưng được cái liều mạng.
Tiêu Trác Âm gật gật đầu. " Động tĩnh của hắn tôi đã sớm nghe, Hà tiên sinh cũng nên cẩn thận, tiện nhân kia cũng không phải loại vừa."
"Cô ta luôn biết cách gợi lòng thương hại của người khác."
Hà Duật lễ độ mỉm cười. "Tôi không có lòng thương hại cho kẻ lừa gạt. Tiêu tổng cứ yên tâm."
"Đối với cô ta, một chút cũng không còn lưu luyến."
Tiêu Trác Âm càng quan sát càng thích y đến muốn đào người từ trong tay của Stanislav về, nhưng nhìn bộ dạng của Hà Duật liền biết y không phải là người dễ lay chuyển.
Một khi đã quyết định là sẽ không thay đổi.
Hơi thất vọng chỉ chỉ bên ngoài.
"Còn chưa có hết mưa, một lát nữa không biết ai sẽ đưa tôi về đây."
Hà Duật nhíu mày nhìn cô." Tiêu tổng không có tài xế riêng sao?"
Tiêu Trác Âm phì cười:" Đùa anh một chút thôi, tôi không có ý gì khác."
"Anh thực sự không nghĩ đến việc tái hôn sao?"
Y nhìn cà phê đã nguội lạnh, chậm rãi mở miệng.
"Tôi không có thói quen kết giao với đối tác làm ăn, sẽ ảnh hưởng đến công việc lẫn tình cảm đôi bên."
Tiêu Trác Âm hụt hẫng. "Ra vậy. Tiếc thật đó."
Hà Duật: "..."
Có thật là cô không có ý gì với tôi không?
....
Hà Duật về đến nhà thì trời đã tạnh mưa, vừa bước vào nhà đã nghe tiếng cười nói ríu rít của Hà mẫu và một giọng nói quen thuộc.
Quả nhiên, Hà mẫu nhìn thấy y liền mỉm cười, vỗ vai nam nhân đang thẹn thùng ngồi trên sofa.
"Nó về rồi kìa, con muốn nói gì thì nói đi."
Hà Duật cứng mình lại rồi, hít sâu một hơi mà nhìn hắn.
"Sao anh lại tìm được chỗ này?"
Bạch Lâm Sâm ngồi trên sofa, bộ dạng vừa ngoan ngoãn, vừa đáng thương, như sợ lại chọc y giận mà thỏ thẻ.
" Cậu chặn hết mọi liên lạc với tớ rồi, tớ chỉ còn cách nhờ người tìm đến đây thôi."
Hà Duật:"..."
Buồn nôn.
Chạy nhanh cút đi.
Hà mẫu không vui, nhẹ giọng răn dạy Hà Duật. " Bạn bè với nhau, có hiểu lầm gì có thể từ từ giải quyết...mẹ thấy tiểu Sâm là người rất tốt, ăn nói lễ phép, con cũng đừng quá nghiêm khắc với thằng bé."
"Nó tìm đến đây thì quần áo đã ướt sũng, Cáp Cáp thấy vậy mới mở cửa cho thằng bé vào nhà đấy."
Hà Duật lại liếc Bạch Lâm Sâm quy củ đặt hai tay lên gối, giống như bạn nhỏ trong trường tiểu học, hoàn toàn khác với tên ác bá trong trí nhớ của y một trời một vực.
Bạch Lâm Sâm ngẩng đầu nhìn y, ngữ khí run rẩy.
"Tớ biết sai rồi. Lần sau sẽ không như thế nữa."
"Cậu đừng giận nữa có được không?"
"Về sau...đều nghe Duật Duật hết."
Hà mẫu thấy hắn xin lỗi đến chân thành, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Hiếm lắm mới gặp Alpha nào ngoan hiền như vậy nha.
"Tiểu Sâm, cháu dùng chút trà gừng nhé...giọng đều khàn hết cả rồi."
Bạch Lâm Sâm lễ phép trả lời, ánh mắt đáng thương lại hướng về Hà Duật. "Cháu không sao đâu ạ."
"Hình như cậu ấy bị ướt rồi. Bác pha trà gừng cho Duật Duật là được rồi."
Hà Duật:"..."
Thật muốn lấy dép tán vào cái mặt dày đó.
Da mặt của Bạch Lâm Sâm được làm bằng gì nha, thật tò mò.
Lúc này, Liêu Giai dẫn Dao Dao đi học trở về, bắt gặp trong nhà lại xuất hiện thêm một nam nhân xuất sắc khác không khỏi cảm thấy xấu hổ một chút.
Dao Dao thấy người lạ cũng trở nên sợ sệt, hơi kéo áo Hà Duật." Baba, người đó là ai vậy.?"
Thính lực của Bạch Lâm Sâm rất tốt, nụ cười vẫn không đổi, vẻ mặt vui vẻ, mến trẻ con mà xuýt xoa lại gần, đưa tay sờ sờ gương mặt của Dao Dao liền bị nó tránh đi.
"Đây là con gái của Duật Duật sao?"
"Thiệt là dễ thương quá đi..."
Hắn híp mắt nhìn Liêu Giai đứng cạnh Hà Duật, mỉm cười ngoan ngoãn. " Đây chắc là em dâu rồi."
Liêu Giai xấu hổ lại đắc ý khi thấy Hà Duật cũng không có phủ nhận.
Nói đoạn, hắn lại nhìn Dao Dao với ánh mắt chăm chú tò mò.
"Em dâu sinh thật khéo, nhìn bảo bảo không giống Duật Duật chỗ nào luôn."
Liêu Giai:"..."
Ngón tay hắn lướt trên sống mũi nho nhỏ rồi đến vành môi, khiến Dao Dao sợ đến co rụt lại. " Từ mắt cho đến mũi, đều không giống baba...có lẽ là giống mẹ nhỉ?"
Hà mẫu hơi nhíu mày.
Bà cũng không thấy Dao Dao giống Liêu Giai cho lắm.
Hà Duật tát nhẹ lên đầu y, thấp giọng cảnh cáo. "Có mẹ tôi ở đây, đừng có nói bậy."
Bạch Lâm Sâm ủy khuất sờ đầu tóc, thu lại ánh mắt lạnh căm căm nhìn hai mẹ con họ.
Kỹ nữ và tiện chủng...
Dơ bẩn, bốc mùi như thế còn dám đến gần bảo bối của hắn.
Đi chết hết đi.
________