Vương Nguyên ngồi phịch xuống ghế. Tất cả là tại cậu...Một dòng nước ấm chảy quanh gò má trắng nộn cậu sợ đến người phát run cậu hiểu cảm giác khi bị viên đạn cắm vào vai như thế nào thực rất đau ...
Vương Nguyên cúi đầu khóc nức nở cho đến khi một giọng nói phát ra "Tiểu Nguyên."
Cậu ngước đầu lên nhận ra bóng dáng của Vương Chính sau làn nước ướt đẫm. Cậu chạy lại ôm lấy anh "Anh ơi...Làm sao đây ? Tuấn Khải đã ở trong đó rất lâu rồi em rất muốn vào trong đó nhưng lại sợ làm vướng tay vướng chân Bác sĩ...em rất lo cho anh ấy....huhuuu...."
"Không sao đâu !" Vương Chính vỗ lưng cậu Vương Chính vừa xuống sân bay thì đến trường Diamond tìm cậu nhưng khi đến đó thì mới biết được sự việc liền vội vã chạy đến đây. Cũng may người bị thương không phải là cậu...mà là...Kẻ Thù của anh...
• Bên trong phòng phẫu thuật
"Thưa ông chủ đã xong rồi ạ." Bác sĩ Thạc băng bó vết thương cho Vương Tuấn Khải xong cung kính nói "Vết thương cũng không quá sâu có thể cử động tay được nhưng không nên va đập mạnh với thứ gì đó kẻo đường may sẽ bị rách."
"Được rồi." Anh khoác chiếc áo vào quay sang ám vệ ra lệnh "Đưa điện thoại cho tôi."
"Thưa đây ạ."
Vương Tuấn Khải bấm dãy số dài sau đó áp vào tai "Nguyên Nhi đã tỉnh chưa."
"Thưa cậu chủ đang ngồi chờ ở ngoài cùng với Vương Chính." Giọng nói của Tường Quan vang lên.
"Vương Chính ?"
"Vâng anh ta đã về rồi ạ. Lúc nãy cậu chủ ngồi khóc anh ta đã xuất hiện cậu chủ đã chạy lại ôm lấy anh ta. Có vẻ như Vương Chính đang âm mưu cái gì đó. Vì lúc hắn xuất hiện biết được tin ngài bị thương vẻ mặt đã thay đổi."
Vương Tuấn Khải trầm mặc một hồi với một tên như Vương Chính mà dám đối phó với anh quả thật không biết lượng sức mình lại còn dám ôm ấp vợ anh.
Vương Tuấn Khải lạnh nhạt cất tiếng "Được rồi cứ trông chừng cậu ấy đừng để cho Vương Chính đưa đi."
"Vâng."
"Bác sĩ Thạc tôi có chuyện cần ông làm." Vương Tuấn Khải quay sang ông bác sĩ già nhàm chán ra lệnh.
"Có chuyện gì ạ ?"
"Hãy làm theo những gì tôi nói. Một câu một hành động cũng không được sai sót hay để lộ sơ hở gì."
"Vâng !"
Anh nghiêng người nói phân phó rất nhiều xem ra anh đã chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo để cho Vương Nguyên đừng có lúc nào cũng nói chuyện hay dựa vào Vương Chính . Dù sao anh mới là chồng cậu mà....
Ít phút sau Bác sĩ Thạc bước ra Vương Nguyên nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng chạy lại "Bác sĩ...anh ấy...??"
Cậu chủ đừng quá lo chúng tôi đã may vết thương lại nhưng mà viên đạn có vẻ cắm rất sâu tạm thời tay phải sẽ không cử động được. Ngay cả việc cầm đũa viết cũng khó khăn. Có lẽ mọi sinh hoạt của ngài ấy tạm thời sẽ phải có người chăm lo. Tôi đã chuẩn ngài ấy đến phòng tổng thống để dưỡng sức cậu chủ có thể vào thăm. Và chỉ có một người được vào thôi."
Nghe xong cả thân người cậu như không còn sức vừa mừng lại vừa lo. Anh không sao cũng tốt nhưng mà...một người có thế lức lớn như anh mà phải để người ta chăm sóc từng ly từng tí như vậy thì anh còn gì là mặt mũi nữa. Cậu thất thần đi đến phòng tổng thống cậu suy nghĩ rất nhiều cậu sẽ tự tay chăm sóc cho anh giống như lúc trước anh chăm sóc cậu vậy.
*Cạch
Vương Nguyên đẩy cửa vào dịu dàng nói "Tuấn Khải...là em."
"Lại đây." Vương Tuấn Khải mỉm cười buông tờ báo xuống ngoắc cậu lại.
Vương Nguyên bước tới nhìn cánh tay phải đặt bất động trên giường cậu cảm thấy rất đau lòng. Nước mắt lại tuôn ra. Anh đưa tay lau khóe mắt cậu lạnh nhạt nói "Sao lại khóc ?"
"Em...xin lỗi..."
"Em đã nói với anh bao nhiêu câu xin lỗi rồi ? Anh đã nói là anh không sao mà." Vương Tuấn Khải thở dài kéo cậu nằm xuống bên cạnh.
"Em...nhất định sẽ chăm sóc cho anh đến khi anh bình phục."
"Được ! Em xem em hấp tấp như vậy ngay cả dép cũng không chịu mang." Anh híp mắt nói kế hoạch của anh đã thành công.
Anh sẽ tha hồ mà bắt nạt cậu....Đó là hậu quả cho việc cậu dám ôm ấp người khác ngoài anh.
"Là...do em lo cho anh mà." Vương Nguyên chu môi bất mãn.
Vương Tuấn Khải cúi người hôn nhẹ lên cánh môi cậu vui vẻ nói "Chiều nay sẽ về nhà không cần ở đây nữa."
"Vâng !"
------------------
• Buổi chiều....
Vương Tuấn Khải đã được chuyển về nhà quản gia cùng mọi người trong nhà xếp thành hai hàng dài chào đón anh và Vương Nguyên nhìn bên ngoài không ai biết rằng anh bị thương. Vương Chính cũng theo anh và cậu về nhà.
Ngồi trên ghế sofa dưới sảnh Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói "Cậu quay về đây có việc gì sao ?"
"Phải tôi định sẽ đầu tư một công ty lớn ở Bắc Kinh." Vương Chính nở nụ cười thân thiện trả lời.
"Ô...vậy còn công ty bên Anh ?"
"Tôi đã phân phó hết rồi."
"Cậu định sẽ ở khách sạn sao ?"
"Tôi đã mua một căn hộ gần đây rồi."
"Vậy sao ?"
"Anh à uống trà nè. " Vương Nguyên từ trong bếp bưng hai ly hồng trà ra một ly đưa cho Vương Chính còn một ly đưa cho Vương Tuấn Khải "Tuấn Khải của anh."
"Cảm ơn." Vương Chính vui vẻ nói.
Cậu ngồi xuống kế bên Vương Tuấn Khải híp mắt hỏi. "Anh về Bắc Kinh luôn sao ?"
"Phải chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau đấy."
"Thật sao ?"
"Ừ tôi đang có việc chào anh !" Hắn đứng dậy đưa tay ra tỏ vẻ muốn bắt tay với Vương Tuấn Khải.
Anh cũng đứng dậy đưa tay ra khóe miệng cong lên cất tiếng "Chào!"
Khi Vương Chính ra đến cửa Vương Tuấn Khải bước ra hắn quay đầu lại chào nói khẽ "Bây giờ...chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau mong rằng anh sẽ giúp đỡ "
Khuôn mặt Vương Tuấn Khải không có chút biểu tình ghé sát người gần tai Vương Chính lạnh lùng nói "Tôi rất sẵn lòng để tiếp đón cậu !"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!