Chương 177: Cây thuốc dại
Nếu là Cổ Dục của trước kia thì hắn sẽ không để ý đến cây dại này. Nhưng dù sao bây giờ hắn cũng có bãi cát không gian, cho nên hắn không cần để ý nhiều mà thu thập nhiều cây thảo dược. Tiếp đó thì tiện tay thu thập nhiều một chút để vào bên trong bãi cát bí mật của mình, sau đó tiếp tục lên đường đi vào sâu bên trong núi.
Mà lần này đi, nhìn kỹ thì hắn phát hiện ở ven rừng, xung quanh nơi này có rất nhiều dược liệu. Đây cũng chính là tại dãy Đại An Lĩnh, nếu như là tại khu vực Trung Nguyên, cũng có thể xem là núi sâu nhưng có lẽ số lượng dược liệu dại cũng không có quá nhiều.
Vấn đề này cũng không phải là do nghề Đông Y phát đạt, mà là bởi vì dãy Đại An Lĩnh có thể nói là rừng rậm nguyên thủy, cho nên hoàn cảnh môi trường không giống nhau.
Ở bên trong những vùng rừng rậm Trung Nguyên, đừng nói là Hổ mà ngay cả Sói cũng ít đến thương cảm. Thế nhưng ở đây thì khác, Hổ Đông Bắc, Gấu Nâu, Gấu Đen thì nhiều lắm, ngay cả một số động vật ăn thịt có hình thể nhỏ hơn, ví dụ như Linh Miêu, Sói… cũng có rất nhiều. Nếu đi lên núi mà không mang theo súng săn thì quả thật quá nguy hiểm, cho dù là ở bìa rừng cũng đã rất nguy hiểm rồi.
Thế nhưng nếu mang súng, không cần biết súng này ở đâu mà ra. Vậy thì đi lên núi là vì săn trộm hay là vì hái thuốc, ai mà biết được chứ?
Lại có thêm sự bảo hộ của nhà nước, nên nơi này có rất nhiều kiểm lâm. Cho nên dẫn đến việc không có nhiều người đến đây hái thuốc.
Nhưng tất nhiên không phải là tuyệt đối, vẫn có người hái thuốc ở đây nhưng số lượng rất ít.
Lấy thôn nhà họ Cổ làm ví dụ. Nghe ông Hai nói, hai mươi năm trước trong thôn có một thầy lang thường lên núi hái thuốc. Nhưng kể từ sau khi ông ta chết cũng không ai dám vào núi nữa.
Điều này dẫn đến việc dù đây là khu vực ven rừng, thế nhưng vẫn có rất nhiều thảo dược lâu năm.
Ngoại trừ Hoàng Kỳ, còn có cây Thương Truật, Cỏ Long Đảm, Thược Dược lá hẹp, Ngũ Vị Tử Bắc, Cổ Dục cũng thật là may mắn, một đường vừa đi vừa hái. Không bao lâu trên bãi cát không gian của hắn đã có rất nhiều cây thuốc. Nhưng ngay lúc này, vua núi đi phía trước đột nhiên dừng lại, hơn nữa còn đang ở thế chuẩn bị tấn công.
Thấy được động tác của nó, Cổ Dục ngừng lại lấy ra cung tiễn rồi nhìn quanh bốn phía, nhưng hắn cũng không quá lo lắng. Bởi vì nếu như là một sinh vật to lớn thì Vua Núi cũng không ở cái trạng thái này, có lẽ nó chỉ nghĩ là có gì đó nguy hiểm, thế nên sinh vật kia cũng không được tính là có nguy hiểm quá lớn.
Dừng lại nhìn quanh một vòng, phía trước quả thực là có một con Linh miêu to lớn.
“Linh miêu châu Á?” Nhìn con Linh miêu, Cổ Dục buông xuống cung tiễn.
Loại Linh miêu này hình dáng giống mèo, có điều lớn hơn mèo, cơ thể cũng rắn chắc hơn. Con lớn nhất có thể đạt tới trên dưới 1m, nặng 70kg, trong rừng có rất nhiều sinh vật này. Nhất là gần đây bọn chúng là loài đông nhất có thể nói là xưng bá ở dãy Đại An Lĩnh này.
So với Hổ Đông Bắc, Gấu nâu, Gấu đen, những kẻ săn mồi cỡ lớn khác thì loài Linh miêu này dưới sự bảo vệ của con người, số lượng cá thể của bọn chúng đang tăng trở lại rất nhanh. Hơn nữa loại sinh vật này rất mạnh mẽ dẻo dai, con mồi của chúng cũng rất đa dạng từ Hươu, Lợn rừng, thậm chí là Sói đều không đánh lại nó.
Đúng vậy, bạn không nghe lầm đâu. Sói cũng là thức ăn của nó, có người nói Sói rừng là thiên địch của Linh miêu. Nhưng thật ra Sói rất khó bắt giết được Linh miêu, vì loại sinh vật này leo cây rất giỏi, có thể chạy trên những tán cây rất nhanh.
Mà Linh Miêu giết Sói thì chỉ có thể là Sói lạc đàn, đấu tay đôi thì Sói thực sự không phải đối thủ của nó.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!