Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị - Cổ Dục (FULL)

Chương 369: Nhà họ Tiết  

             “Tốt nha.” Sờ đầu nó một cái, Cổ Dục cầm cái ghế nhỏ, sau đó cầm một bình nước giếng ngồi trước mặt hai con sói kia.  

             Lúc Cổ Dục ngồi xuống, hai con sói cũng nhe răng lên, ánh mắt tràn đầy băng lãnh và hận ý.  

             Mặc dù giết chết chồng và cha của bọn chúng là Vua Núi,  lấy chút trí thông minh của bọn chúng để suy nghĩ thì chủ nhân của Vua Núi chính là nhân loại trước mặt. Bọn chúng không đối với Cổ Dục tức giận mới là lạ.  

             Không để ý đến sự phẫn nộ của bọn nó, Cổ Dục đổ nước vào trong cái bát rồi đặt trước mặt bọn chúng. Ngửi mùi nước giếng, lúc này hai con sói liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng con sói cái để cho sói con uống trước, mà nó thì tiếp tục nhìn chằm chằm Cổ Dục.  

             “Không nên nhìn tao như vậy, nếu không phải vì Vua Núi nhìn trúng mày, tao sẽ không thu nhận mày đâu. Ở chỗ tao có cái gì không tốt chứ, có ăn, có uống. Tao cũng không cần lòng trung thành của bọn mày, bọn mày chỉ cần biết điều một chút là được rồi. Còn có, đừng có thù hận tao như vậy, bọn mày không phải là mạnh được yếu thua hay sao, luật rừng không phải để người thắng làm chủ ư? Vua Núi giết sói đầu đàn của bọn mày, thì đó chính là sói đầu đàn mới của bọn mày. Sói đầu đàn mới giành lấy vợ của sói đầu đàn cũ, đây không phải rất bình thường hay sao. Tao nhớ trước kia có không ít dân tộc du mục cũng có thói quen này mà nhỉ…”  

             Nhìn con sói cái hung tợn nhìn chằm chằm mình, Cổ Dục lạnh nhạt nói.  

             Hắn không biết sói cái có nghe hiểu hay không, nhưng Vua Núi nghe hiểu là được. Nó sẽ phiên dịch cho bọn nó nghe. Hắn không yêu cầu con sói mẹ bị cướp đoạt này nghe hiểu tất cả những gì hắn nói, nhưng ít ra đừng có gây phiền toái cho hắn là được.  

             Về phần đặt tên thì Cổ Dục phải suy nghĩ một chút. Nhìn sói cái trước mặt này, Cổ Dục không khỏi tán thành, quả thật con sói này đúng là rất đẹp. Nó không phải có bộ lông thuần trắng, mà là có màu trắng xen lẫn màu xám, càng giống màu trắng của tuyết hơn. Không biết có phải lớn lên thành ra dáng vẻ thế này, hay là bởi vì bộ lông mùa đông vẫn chưa được đổi, nhưng mà nó đúng là đẹp mắt.  

             Nhìn ngoại hình của nó kết hợp thêm thân thế, Cổ Dục không khỏi nghĩ đến một người.  

             Tiêu thị, nếu như mà tra cái họ này, đoán chừng sẽ xuất hiện Tiêu Hoàng Hậu thời Liêu. Nhưng mà Cổ Dục nghĩ đến không phải bà ấy, mà là Tiêu thái hậu của thời Tùy, Tiêu thị.  

             Bà ấy là một nữ tử truyền kỳ, là người rất thông minh và hiểu chuyện. Tương truyền rằng bà ấy cực kỳ xinh đẹp, lúc đầu bà là thê tử của Thái tử Dương Dũng, nhưng mà bị Tùy Dương Đế Dương Quản trắng trợn cướp đoạt, sau đó lập làm hoàng hậu. Về sau khi Dương Quản chết, bà lại đến với Vũ Văn Hóa, Đậu Kiến Đức, lại cùng công chúa Nghĩa Thành đi đến  Đột Quyết. Sau khi nhà Đường diệt Đột Quyết, bà được Lý Thế Dân đón về Đại Đường.  

             Tương truyền rằng không có người nào là không bị sắc đẹp của bà làm cho điên đảo, dù là lúc bà trở lại Đại Đường đã hơn sáu mươi bốn tuổi, Lý Thế Dân còn muốn nạp bà ấy làm phi tần.  

             Đương nhiên có phải thật hay không, Cổ Dục cũng không rõ, nhưng con sói cái đúng là bị trắng trợn cướp đoạt tới đây.  

             “Từ hôm nay trở đi, mày sẽ gọi là Tiêu Hoàng Hậu, dù sao Vua Núi cùng là Vu mà đúng không?” Nhìn con sói cái , Cổ Dục đã cho nó một cái tên rất phù hợp.  

             “Mẹ mày gọi là Tiêu Hoàng Hậu, vậy mày sẽ là Trưởng Công Chúa đi, như vậy được không hả?” Sau khi đặt tên cho Tiêu Hoàng Hậu xong, Cổ Dục cũng thuận tiện đặt cho con gái hờ của Vua Núi một cái tên, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Vua Núi.  

             Lúc này Vua Núi ở sau lưng hắn đang ra sức vẫy đuôi, nhưng mà cái đuôi to với dáng vẻ muốn nịnh bợ giả vờ dễ thương của nó thật sự rất khó coi, thế nhưng nó hẳn là đang rất vui vẻ.  

             “Cái tên chó này.” Đứng lên đá vào mông của Vua Núi một cái, Cổ Dục về lại ghế sofa. Nhìn nhà mình ngày càng náo nhiệt, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười. Thực ra bây giờ suy nghĩ một chút, mình không có bạn gái cũng không đến nỗi quá tịch mịch.  

             Dù sao bây giờ hắn cũng có nhiều thú cưng như vậy. Không, bọn chúng không chỉ là thú cưng, cũng coi như người nhà của hắn rồi.  

             Chẳng qua nếu coi bọn chúng là người nhà, vậy Cổ Tú Tú, Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân có tính hay không?  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận