Chương 469: Sân khấu ngoài trời
"Quản lý, chuyện là như thế này. Cậu này cũng không mua xe. Tôi sợ cậu ta làm xước xe nên bảo đi chỗ khác xem." Nhìn thấy quản lý đi tới, người đàn ông đeo mắt kính này cũng bu lại, vênh mặt cười nói.
Nghe những lời anh nói, người quản lý đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra.
Chó coi thường người, ở thành phố hiếm có chuyện này, nhất là mấy trung tâm thương mại lớn và những nơi tương tự, vì nó là biểu tượng cho hình ảnh thương hiệu của công ty, nhưng ở thôn xã thế này thì vẫn còn nhiều chuyện như vậy.
Nếu bình thường chuyện như vậy xảy ra với hắn, tất cả những gì hắn phải làm là ba phải, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, rồi quên chuyện đó đi, nhưng lần này khi nhìn thấy nụ cười của Cổ Dục, hắn đột nhiên cau mày.
Hắn ta nhớ rằng khi mình đến, ông chủ đã đặc biệt chỉ thị cho mình là thôn Cổ Gia khác với những thôn bình thường. Ở đây có một thanh niên, hắc bạch hai bên đều quen biết, thực lực thông thiên triệt địa. Thậm chí tới chính quyền địa phương đắc tội với ai cũng không dám đặc tội với người trẻ tuổi kia.
Nghĩ đến đây, người quản lý không khỏi lạnh sống lưng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ...
"À! Ha ha, vị này, tôi thực sự xin lỗi, đó là sự dạy dỗ không tốt của công ty chúng tôi. Đây là trách nhiệm của chúng tôi, xe này cậu cứ việc xem thoải mái nha. Nếu cậu thích, chúng tôi sẽ giảm giá cho cậu.” Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất nhưng để đề phòng, thái độ của quản lý vẫn rất tốt, chủ động nhận sai đồng thời cũng đưa ra phương án bù đắp.
Nhìn thái độ của hắn ta, Cổ Dục cảm thấy có chút nhàm chán, muốn tát vào mặt cũng không có chỗ đánh. Nhưng điều này cũng không thành vấn đề, hắn cũng không muốn vả mặt kẻ điên, không có hứng thú và nhám chán như thế.
“Trong số mọi người ở đây ai là người có quan hệ tệ nhất với hắn?” Cổ Dục nhìn những người bán hàng ở đằng sau và mỉm cười hỏi. Sau khi liếc nhìn gã đàn ông đeo kính đang đứng phía sau với vẻ mặt phẫn nộ kia.
“Chắc là Triệu Văn.”
“Đúng! Chắc là Triệu Văn. Mấy ngày trước bọn họ còn vừa đánh nhau.”
Nghe những lời này của mọi người, một thanh niên mập mạp bị đẩy ra khỏi đám đông. Nhìn Cổ Dục hắn không khỏi cảm thấy hơi choáng váng, chuyện này liên quan gì đến hắn chứ?
“Cậu! Lại đây, tôi mua chiếc xe này, cậu ghi phiếu bán hàng cho tôi đi!” Nhìn tên thanh niên mập mạp vẫn còn đang choáng váng, Cổ Dục vẫy tay với cậu ta rồi cười nói.
Cổ Dục cũng không cần phải nói nhảm, hắn đúng là có ý nghĩ mua một cái xe máy.
Hắn đi lên trấn, lên huyện, và tất nhiên đi thành phố thì đều cần phải lái xe con đi.
Tuy nhiên, nếu hắn chỉ đi một vòng quanh thôn thì không cần phải lái xe con làm gì. Ví dụ như hắn muốn vào thôn mua đậu phụ, đi siêu thị nhỏ mua một số thứ, v..v… thì không cần thiết phải lái xe con ra. Nhưng mà đi thôn kế bên thì lại lười, trùng hợp mua một chiếc xe máy thay đi bộ là hợp lý, bây giờ lại trùng hợp gặp tình cảnh này.
“Tôi? Tôi?...” Nghe được lời nói của Cổ Dục, cậu thanh niên mập mạp ngay cả người rồi nhìn người quản lý với ánh mắt khó hiểu. Trong khi gã đàn ông đeo kính kia vẻ mặt như vừa bị cào một phát thật đau.
Phải biết rằng, bán cái xe này tiền hoa hồng đều là của gã ta. Thế nhưng bây giờ… tiền một cắc cũng không có.
“Còn không cảm ơn vị quý nhân này đi.” Thấy Cổ Dục không đề cập đến chuyện trước đó, người quản lý không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó vỗ nhẹ lên bả vai tên thanh niên mập mạp, vừa cười vừa nói sau đó thì trở lại vị trí ban đầu của mình.
Mà gã đàn ông đeo kính lúc này tuy không muốn ở lại đây nhưng cũng không thể rời đi, vì vậy vô cùng lúng túng.
Mà tên thanh niên mập mạp lúc này cũng đã kịp phản ứng, cậu ta vô cùng vui vẻ khi đi thanh toán với Cổ Dục.
Giá gốc của chiếc xe máy này là 23.800 tệ, nay được giảm giá còn 23.000 tệ, Cổ Dục cũng không bận tâm nhiều, chỉ quẹt thẻ mua là được.
Vào thời điểm xuất hóa đơn, Cổ Dục cũng đã thử xe mô tô ở đó.
Nhắc mới nhớ, Cổ Dục thực sự chưa bao giờ đi xe mô tô trước đây, vì vậy hắn phải để tên thanh niên mập dạy hướng dẫn một chút.
Nhưng trong khi Cổ Dục đang học ở đây, trên sân khấu phía sau hắn âm nhạc đột ngột thay đổi, mấy người đang hát cuối cùng cũng bước xuống.
Sau đó một người phụ nữ từ phía sau sân khấu đi ra…
Ừm, nói như vậy cũng không đúng lắm, tuổi người này cũng không quá lớn, nhưng hình như là ba mươi bảy mười tám tuổi rồi. Người phụ nữ này tóc xoăn lọn sóng to, trang điểm có thể gọi là dày cộp, quần áo trên người thì nói thế nào nhỉ?
Mặc nhìn như không mặc vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!