Xoa xoa mặt mình, Cổ Dục nhìn Lữ Thi Văn đang im lặng nói.
“Ừm!” Nhưng đáng tiếc là, dù hắn nói nhiều như vậy, kết quả cuối cùng Lữ Thi Văn cũng chỉ nói một câu ừm để trả lời vấn đề của Cổ Dục.
Nghe cô nói như vậy, Cổ Dục cảm thấy có chút đau đầu.
“Bây giờ em còn nhỏ, tôi cũng không hy vọng em sẽ làm chuyện khiến sau này em phải hối hận. Như vậy đi, chờ sang năm em trưởng thành rồi nói sau đi!” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lữ Thi Văn, Cổ Dục cảm thấy thời gian là liều thuốc tốt nhất, cho nên trước hết cứ đẩy về phía sau là được rồi.
“Được rồi, anh phải nhớ kỹ, sang năm sau khi em trưởng thành anh phải tiếp nhận em. Còn nữa, đưa điện thoại di động của anh đây, không được phép chặn em nữa!” Nghe Cổ Dục nói như vậy, lúc này Lữ Thi Văn suy nghĩ một chút, cũng nghiêm túc nói.
Cô rất thông minh, cô biết nếu ép Cổ Dục quá chặt thì sẽ không có kết quả tốt, cho nên nhịn xuống trước như vậy cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Đồng thời cô nhận lấy điện thoại di động của Cổ Dục, kéo số điện thoại của mình từ trong danh sách chặn trở về, đồng thời còn thêm lại wechat.
Sau khi làm xong tất cả, Lữ Thi Văn đột nhiên nghiêng về phía trước, nhanh chóng hôn lên mặt Cổ Dục một cái rồi mới mỉm cười bước xuống xe.
Nhìn dáng vẻ của cô, Cổ Dục không khỏi lắc đầu cười khổ. Hắn cảm giác nếu như cảnh vừa rồi bị liếm cẩu (Chỉ loại người không từ thủ đoạn để tiếp cận và lấy lòng người khác.) của Lữ Thi Văn kia nhìn thấy, chắc hẳn hắn ta sẽ phải phát điên. Nhưng mà cũng không có cách nào, liếm cẩu thì liếm đến cuối cùng vẫn chỉ là hai bàn tay trắng không có gì.
Đời này cũng không có khả năng Cổ Dục làm thiểm cẩu, cho nên đoán rằng sẽ rất khó cảm nhận được tâm tình như vậy.
Sau khi nhìn đèn nhà Lữ Thi Văn sáng lên, cũng nhận được ảnh selfie của cô khi về nhà, Cổ Dục một lần nữa lái xe chạy về phía thôn Cổ Gia.
Tuy nhiên lúc quay về, hắn cũng suy nghĩ một chút, Lữ Thi Văn đã như thế rồi, đoán rằng Đan Đình Đình có khả năng cũng không khác gì. Nếu Lữ Thi Văn bên này đã bỏ khỏi danh sách chặn, vậy thì cũng bỏ chặn Đan Đình Đình luôn vậy.
Nghĩ đến đây, Cổ Dục kéo số điện thoại di động của Đan Đình Đình từ trong danh sách chặn ra, đồng thời cũng thêm wechat của cô nhóc một lần nữa. Không lo ít mà lo bất bình đẳng, đạo lý này hắn vẫn hiểu được. Được rồi, đây cũng coi như là hiểu được đạo lý của cặn bã.
Điện thoại bên kia vừa mới được bỏ chặn, lại vừa thêm wechat vào, Đan Đình Đình trực tiếp gọi điện thoại tới ngay. Ríu rít nói chuyện một mạch, mãi cho đến khi sắp về đến nhà, Cổ Dục mới cúp điện thoại di động. Không phải hắn sợ tâm tình Phùng Thư Nhân không tốt, mà là hắn không có tay gọi điện thoại, hắn còn cần phải đi ôm một cái hộp.
Ôm cái hộp mình thu hoạch hôm nay, Cổ Dục đi vào cửa nhà. Khi bọn Lâm Lôi nhìn thấy cái hộp này của Cổ Dục, các cô đều hơi choáng váng.
Được rồi, buổi sáng thì lén lúc đi ra ngoài, kết quả trở về lại mang về hơn một trăm cuốn sổ nhà đất , cách làm của Cổ Dục thật sự làm các cô nhìn càng ngày càng không hiểu.
"Tiểu Dục, Tiểu Dục?"
Bị đẩy một cái nhẹ nhàng, Cổ Dục mở mắt ra từ trong giấc ngủ. Trước tiên hắn nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài, sau đó tiện tay kéo Lâm Lôi vừa đẩy mình trở lại trong ngực hắn. Tiện tay ôm cô nằm trên giường, chuẩn bị tiếp tục đi ngủ.
Cảm nhận được động tác của Cổ Dục, Lâm Lôi không khỏi buồn cười vỗ tay hắn một cái.
“Được rồi, đừng ngủ nữa, đã sắp mười giờ rồi, mau thức dậy ăn cơm đi!”
“Ôi, nhưng anh vẫn còn mệt lắm!”
"Ai bảo buổi tối anh không ngủ, tối nay đi ngủ sớm một chút là được rồi."
“Nhưng buổi tối anh đi ngủ sớm, không phải em sẽ không ngủ được sao?” Cổ Dục dùng cái mũi nhẹ nhàng đẩy đẩy lên mái tóc của Lâm Lôi, hắn cười xấu xa nói.
"Nói cái gì đó, mau đứng lên đi." Nghe Cổ Dục nói, Lâm Lôi cũng hơi xấu hổ đỏ bừng mặt, không khỏi vỗ tay Cổ Dục một cái. Cô giãy dụa chui ra khỏi ngực Cổ Dục, sau đó kéo Cổ Dục xuống đất, đẩy anh vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi giải quyết xong việc vệ sinh cá nhân, Cổ Dục cũng lảo đà lảo đảo đi xuống lầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!