Chương 199: Tin tưởng cũng là một loại đầu tư
Vay hai triệu, chơi ba triệu!
Cậu cũng đủ mạnh tay đấy!
Tin tức gì cũng không biết, vậy mà dám đập nồi bán sắt.
Ngụy Xuyên có chút do dự. Bởi vì xét theo lẽ thường, câu nói của Triệu Dật quá mức không đáng tin.
Trực tiếp chuyển tiền qua?
Cái gì cũng không biết?
Cổ phiếu nào không biết, tin tức gì cũng không, thao tác gì cũng chả biết?
Tống Lượng cười nói: "Nếu chú em đã nói nhất định có lãi, vậy thì chúng ta cũng không thể bỏ lỡ được. Đây là chú em cố ý mang chúng ta đi phát tài. Được rồi, cậu cứ đăng số tài khoản vào trong nhóm, tôi sẽ chuyển nó ngay bây giờ."
Lục Đào tò mò hỏi: "Anh Lượng! Anh định đầu tư bao nhiêu?"
Tống Lượng cười nói: "Mười triệu đi! Nhiều hơn tôi cũng không có. Hơn nữa chú em Triệu cũng nói đây là đầu tư ngắn hạn, cho nên tôi tạm thời có thể rút ra dùng một chút chắc là không có vấn đề gì.”
Triệu Dật mỉm cười, không nói gì.
Đây là cơ hội đem bọn họ kiếm tiền, Triệu Dật không có lý do gì phải khóc lóc van xin để khiến mọi người tin tưởng mình.
Thích thì đến, không thì thôi.
Nhìn thấy Lục Đào và Tống Lượng đều đã lên thuyền. Ngụy Xuyên cũng hạ quyết tâm: "Tôi cũng giống như Lục Đào, theo ba triệu! Cảm ơn anh Dật đã mang tôi theo cùng, nếu có thể kiếm được 20% lãi tôi sẽ cắn răng mua xe!”
Triệu Dật cười nói: "Nói không chừng còn có bất ngờ ngoài ý muốn đấy?"
Triệu Dật đã nắm được dự đoán xu hướng của cổ phiếu. Trong ba ngày sẽ có hai lần tin tức lớn, như vậy thao tác giao dịch tuyệt đối không chỉ có 20% mà thôi.
Nói là 20% thứ nhất chính là lưu lại một không gian cho chính mình. Thứ hai là nếu nói cao quá thì người khác cũng sẽ không tin.
Nếu nói trước với mọi người 50%, cuối cùng chỉ còn 40% thì họ sẽ cảm thấy rất thất vọng. Nhưng nếu nói trước 20% mà cuối cùng lại là 40% thì đó là gì?
Chính là bất ngờ ngoài ý muốn!
Lợi nhuận tăng gấp đôi!
Triệu Dật gửi tài khoản ngân hàng của công ty vào nhóm cho bốn người. Đồng thời gửi tin nhắn cho giám đốc công ty là Đới Lương, yêu cầu anh ấy chú ý đến tài chính nhập quỹ.
Triệu Dật đã liên hệ trước với Đới Lương để xác nhận rằng có thể bắt đầu tham gia thị trường chứng khoán Hoa Kỳ bất cứ lúc nào. Sau đó Triệu Dật mới sử dụng thẻ dự đoán trước thông tin chứng khoán, nếu đã sử dụng mà lại không biết thao tác thì chẳng phải là mù tịt sao?
Tống Lượng và Ngụy Xuyên đều là những người sảng khoái. Trong lòng nghi ngờ vẫn nghi ngờ nhưng nếu đã chọn tin tưởng thì hai người cũng không nói qua nói lại. Ngay lập tức đem tiền chuyển qua.
Triệu Dật có thể thấy được Lục Đào không chút do dự, hoàn toàn tin tưởng, thậm chí là không có nghĩ nhiều. Nhưng Tống Lượng cùng Ngụy Xuyên trong lòng có nghi ngờ rất lớn. Rốt cuộc thì chính mình cũng không lộ ra bất kỳ tin tức nào, số tiền bỏ ra lại lớn như vậy. Là người bình thường thì ai cũng sẽ có chút do dự.
Đây cũng là một bài kiểm tra mà Triệu Dật cố tình đưa ra cho họ.
Tôi biết tất cả mọi tin tức nhưng tôi cố tình không tiết lộ bất cứ điều gì.
Bạn tin tôi thì tôi sẽ đưa bạn đi kiếm tiền.
Nếu bạn không tin tôi thì thật xin lỗi, bạn chỉ có thể chờ mà xem!
Nếu bạn bỏ lỡ cơ hội lên thuyền lần này thì lần sau nếu lại có loại cơ hội như thế này, cũng sẽ không có phần của bạn nữa. Rốt cuộc nếu bạn không muốn tin tưởng tôi, một chút nguy hiểm cũng không muốn cùng nhau gánh vác lại muốn đường hoàng kiếm tiền. Ở đâu có chuyện tốt như vậy?
Tin tưởng cũng là một loại đầu tư, cũng là một loại chi phí rủi ro!
Tống Lượng và Ngụy Xuyên cuối cùng lựa chọn tin tưởng vào chính mình, có lẽ nhân tố lớn nhất chính là do khoản thanh toán mua nhà một lần của hắn lúc chiều.
Căn hộ kia thanh toán một lần là 15 triệu, loại bất động sản này càng làm tăng lên uy tín của hắn. Hơn nữa, nếu nói khó nghe hơn một chút thì coi như hắn là một tên lừa đảo. Chạy được hòa thượng làm sao chạy được miếu, nhà ở của hắn còn ở đây không phải sao?
Triệu Dật không cảm thấy có gì không ổn. Với giao tình hiện tại của mấy người họ thì được hai người bọn họ tin tưởng đến mức độ này đã là rất mạnh rồi...
Hai người bọn họ thậm chí còn không có kiểm tra chi tiết công ty Phi Dật mà là trực tiếp chuyển khoản. Về phần hai người sẽ âm thầm điều tra sau đó là hoàn toàn có lý nhưng ít nhất bọn họ cũng bày tỏ sự tin tưởng vào mình. Như vậy cũng là đủ rồi!
Lục Đào vừa thấy kêu lên: "CMN! Các người kiêu ngạo như vậy sao, chờ đó!"
Lục Đào chạy ra ngoài gọi điện thoại, khoảng mười phút sau hắn lại đi vào, sau đó hất điện thoại với Triệu Dật: "Ba triệu! Tôi đã chuyển cho cậu rồi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!