Chương 724: Cậu muốn đi thì cứ đi xem
Hiện tại cho dù Triệu Dật hàng ngày đều mua mấy thứ này, một ngày tiêu 1 triệu đi chăng nữa, một năm cũng chỉ tiêu hơn 300 triệu. Coi như Triệu Dật không có hệ thống trong tay thì với giá trị tài sản hiện có, lợi nhuận thu được hằng năm cũng đơn hơn 300 triệu, căn bản là không cần lo lắng về tiền.
Tiêu tiền không có gánh nặng tâm lý, có thể nói chỉ có người giàu mới tùy hứng như vậy được.
Không có gì để nói, quét qua các cửa hàng trên đường đi, chỉ trong vài giờ túi lớn và túi nhỏ đã chứa đầy cốp xe.
Ba người trở lại biệt thự thì đã gần trưa, Phùng Tiếu Tiếu đã trở về, đang cùng Quan Tâm nấu cơm trưa trong phòng bếp.
"Mọi người về rồi!"
Triệu Dật ừ một tiếng, cười nói: "Em làm món gì ngon vậy?”
"Chỉ là món ăn thường ngày, cũng không có gì đặc biệt."
Phùng Tiếu Tiếu tiếp lời nói một câu, chợt cười nói: "Đi dạo phố mua được cái gì rồi? Thật nhiều túi lớn túi nhỏ đó nha. ”
Bạch Nguyệt cười nói: "Mua chút quần áo mùa hè, còn có một ít đồ dùng sinh hoạt, bọn mình còn mua cho cậu nữa.”
"Mua áo tắm à?"
Diệp Thiến mỉm cười nói: "Áo tắm đương nhiên có, còn có một ít đồ mùa hè, anh Dật mua cho chúng ta."
Diệp Thiến cũng đổi cách xưng hô, cô gọi Triệu Dật là anh Dật. Dù sao Triệu đại gia đó là biệt danh riêng, thời điểm khác vẫn nên gọi là anh Dật thì tốt hơn, coi như là xưng hô thống nhất.
Về việc trong mấy người thì Triệu Dật nhỏ tuổi nhất.
Ai quan tâm chứ?
Với khí chất trầm ổn thành thục như vậy thì nói Triệu Dật 19 tuổi thì người ta cũng không tin.
Hơn nữa, đàn ông bây giờ đều là lấy bản lĩnh so cao thấp. Triệu Dật phong thái chín chắn trưởng thành đối đãi với các cô, chẳng lẽ lại gọi là Tiểu Dật?
Mở miệng gọi Tiểu Dật sao được chứ?
"Tiếu Tiếu, em xem xem quần áo của em có vừa không?"
Sau khi ăn xong, Triệu Dật cười hỏi Phùng Tiếu Tiếu: "Nếu như không vừa thì để cho Quan Tâm đem đi trả hoặc đổi.”
Phùng Tiếu Tiếu ừ một tiếng: "Được, em đi thử xem.”
Triệu Dật nháy mắt mấy cái, đứng lên nói: "Đi, anh đi xem giúp em.”
Phùng Tiếu Tiếu cười cười không nói gì đi lên lầu, Triệu Dật đi theo phía sau cô lên lầu.
Diệp Thiến và Bạch Nguyệt nằm trên sô pha rộng rãi mềm mại để tiêu cơm, dù sao vừa ăn cơm xong không thể đi bơi.
Nhìn Triệu Dật và Phùng Tiếu Tiếu đi lên lầu, Diệp Thiến và Bạch Nguyệt liếc nhau ánh mắt thoáng có chút tò mò.