"Đại vương bảo ta đi tuần núi..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên lanh lảnh trong không gian chật hẹp.
Thủy An Lạc vốn dĩ đã từ bỏ việc vùng vẫy nhưng lại bị tiếng chuông làm sực tỉnh, thế là cô lại ra sức giãy giụa: "Buông tôi ra, Sở Ninh Dực, anh buông tôi ra!" Thủy An Lạc hét lên.
Lý trí bị đánh mất của Sở Ninh Dực dường như bị tiếng hét thất thanh này kéo lại, nhưng tròng mắt của anh vẫn đỏ rực. Sở Ninh Dực hơi thẳng người lên nhìn cô gái đang nằm phía dưới mình, trên mặt cô có một vết răng đo đỏ, phần cổ và ngực lộ ra cũng đều lưu lại cũng vết cắn chói mắt. Cảm giác đau lòng từ từ dâng lên xua tan đi cơn tức giận vừa rồi.
Thủy An Lạc hổn hển thở dốc, khuôn ngực đang phập phồng không ngừng lưu lại đầy các vết thương đau đến chết lặng.
"Đại vương bảo ta đi tuần núi, bắt một tên hòa thượng về làm bữa tối~"
Tiếng chuông vừa mới ngưng đã tiếp tục vang lên, Thủy An Lạc nhìn người đàn ông phía trên mình đang từ từ đứng lên thì vội vàng ngồi dậy, sau đó thì sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề rồi mới đưa tay nhặt di động lên.
"Alo..."
Giọng nói của Thủy An Lạc khản đặc, thậm chí còn có chút run rẩy, rõ ràng vừa rồi cô đã bị dọa cho chết khiếp.
Sở Ninh Dực ngồi thẳng dậy, chân mày cũng nhíu chặt. Anh sửa lại tóc tai cùng quần áo xộc xệch của mình, không chỉ đùi phải có chút đau mà sau lưng cũng đau vì bị cô vừa đánh vừa cào.
Người bên kia mới dứt lời, Thủy An Lạc liền ngẩng phắt lên nhìn Sở Ninh Dực, trong đôi mắt to tròn của cô giăng kín nỗi sợ hãi cùng bất an: "Bảo Bối, Tiểu Bảo Bối bị sốt rồi! Thím Vu mới gọi điện bảo vừa đưa thằng bé tới bệnh viện."
Trước kia mỗi lần Tiểu Bảo Bối bị ốm đều do Long Man Ngân chăm sóc, thế nên hầu hết những lúc như thế cô đều có "thuốc an thần" bên cạnh nên chẳng sợ hãi gì, nhưng lần này mẹ không có ở đây, cô chỉ có Sở Ninh Dực thôi.
Sở Ninh Dực đang chỉnh lại quần áo trên người thì sững lại chốc lát, sau đó nhanh chóng kéo vách ngăn xuống nói với lái xe: "Đến bệnh viện."
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Thủy An Lạc thấp giọng lẩm bẩm, cả người cứ đứng ngồi không yên.
Sở Ninh Dực đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang siết chặt của cô, Thủy An Lạc run bắn lên như thể vừa bị hành động của anh dọa sợ.
"Không sao đâu." Giọng nói của Sở Ninh Dực cũng khàn khàn, anh cũng chỉ vừa mới ra ngoài cùng lắm là hai tiếng thôi mà, lúc anh đi thì Tiểu Bảo Bối còn đang ngủ, sao tự dưng lại phát sốt như vậy?
Chiếc xe lao nhanh tới bệnh viện, lúc bọn họ xuống xe thì cũng đúng lúc thím Vu đưa Tiểu Bảo Bối đến. Thủy An Lạc vừa bước xuống đã vội vàng ôm lấy Tiểu Bảo Bối. Cô nhanh chóng ôm Tiểu Bảo Bối đang khóc quấy vào lòng, dán trán mình lên cái trán nhỏ nóng hôi hổi kia mà lòng đau đớn vô cùng.
Lúc thím Vu thấy Thủy An Lạc thì hơi sửng sốt một chút, bởi vì những vết thương trên nguời Thủy An Lạc quá mức rõ ràng, thậm chí những chỗ như cổ với xương quai xanh bị lộ ra cũng đầy những dấu vết mờ ám khiến một bà già như bà không kiềm chế được cũng phải đỏ cả mặt. Sở Ninh Dực tất nhiên cũng chú ý đến ánh mắt né tránh của thím Vu, rồi lại nhìn những vết hôn cắn lộ ra ngoài của Thủy An Lạc. Anh lập tức cởi áo khoác của mình ra, sau đó khoác lên vai cô rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô đi vào bệnh viện. Thủy An Lạc hơi giật mình, lúc cúi xuống nhìn những chỗ mà anh đang che lại, sắc mặt cũng hơi biến.
Tiểu Bảo Bối mau chóng được đưa vào khoa nhi, sau khi bác sĩ đo nhiệt độ cho thì bé con đã sốt cao lên đến 39 độ. Thủy An Lạc vẫn cứ ôm lấy Tiểu Bảo Bối mà hôn lên cái đầu nhỏ nóng rực của nhóc, khuôn mặt bánh bao cũng đỏ ửng cả lên.
"Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt." Tiểu Bảo Bối không thể đột ngột sốt cao chỉ trong một ngày thế này, chắc chắn là trước đó đã có triệu chứng nhưng cô lại không phát hiện ra.