Sở Ninh Dực đang muốn vươn tay ôm lấy cô nhưng nghe thấy cô nói thế lại từ từ thu tay lại, giờ đang là mùa hè, mặt đất tuy lạnh nhưng cũng không đến mức hại đến thân thể, nên nếu cô thích nằm bò ra đó thì anh cũng không có ý kiến gì.
"Anh đi ra ngoài." Hai chân Thủy An Lạc hơi run lên, côn không kìm được phẫn uất nói.
Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày lại, sau đó ngồi xổm xuống nhìn cô.
"Thủy An Lạc này, có cần tôi tìm cho em một cái vỏ không?" Rõ ràng là biết cô đang trốn tránh điều gì, nhưng Sở Ninh Dực vẫn thích thú và cố tình trêu chọc cô. Chuyện này giống như mình lấy lại được chén sủi cảo mà mới đầu mình không thích cho lắm, nhưng mà lại thích đồ ăn kèm của nó. Chỉ là ngày nào cũng nhìn chén sủi cảo ấy, dần dần lại có cảm giác muốn ăn, nhưng mà chén sủi cảo đó lại không vui. Anh muốn ăn nhưng tôi không cho anh ăn đấy, tôi muốn đi tìm người khác ăn tôi. Cho nên, trong cơn tức giận anh đã ăn sạch chén sủi cảo đó. Mà mùi vị này, tuyệt vời hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
"Đứng dậy đi, để anh xem có bị thương không nào. Vốn đã xấu rồi, ngã sấp mặt thế nhỡ hủy dung luôn thì làm sao?" Sở Ninh Dực nói xong, vươn tay xốc người cô dậy sau đó bồng lên.
Thủy An Lạc vùi mặt vào lồng ngực anh, nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên. Mất mặt quá, mất mặt quá đi thôi, chuyện này còn mất mặt hơn là bị ứ ứ hự hự ấy chứ.
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, khóe miệng Sở Ninh Dực hơi cong lên, dường như cơn giận dữ kia đã trôi sạch. Chí ít, trước kia cô thuộc về anh và hiện giờ vẫn là của anh.
Sở Ninh Dực vừa đặt Thủy An Lạc lên giường thì cô tựa như một con cá trạch, "soạt" một cái dùng chăn quấn kín mít như một con nhộng từ đầu đến chân.
Sở Ninh Dực nhìn một loạt động tác trôi chảy này của cô, lần đầu tiên anh phát hiện hóa ra cô nàng này cũng có lúc nhanh nhẹn như thế.
"Anh ra ngoài đi." Cái giọng bí bách của Thủy An Lạc cất lên từ trong chăn, đây là lần đầu tiên sau khi xong việc mà lại gặp anh ngay thế này, cho nên Thủy An Lạc mới xấu hổ như vậy.
"Em chắc chứ?" Sở Ninh Dực nhướng mày nói, "Viên Giai Di còn ở bên dưới kia kìa. Em có chắc là giờ muốn anh xuống đó không?
Viên Giai Di?
Thủy An Lạc trốn trong chăn ngẩn người ra, không ngờ cô ta lại tới đây? Nhưng mà Viên Giai Di đã tới rồi, anh ta còn chạy lên trên này làm gì? Không ở dưới đó tâm sự với bạn gái cũ sao?
Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc vẫn bất động bèn vươn tay vỗ vỗ nhẹ lên "con nhộng" kia, về phần vì sao lại lên đây, anh cũng không rõ lắm, chỉ là nghĩ chắc hẳn cô đã dậy cho nên muốn lên xem, không ngờ lại thấy được một màn đặc sắc thế này.
"Vậy em nghỉ ngơi đi, lát nữa anh bảo thím Vu mang cơm tối lên cho." Sở Ninh Dực nghĩ cô chắc mệt thật rồi, vì dù sao vừa rồi anh cũng đã thấy, cô đúng là đứng không nổi.
Thủy An Lạc nghe tiếng bước chân nhỏ dần thì càng thêm buồn bực, cặp mắt to của cô không kìm được mà đảo vài vòng, sau đó bất thình lình xốc chăn lên, ngạt chết cô rồi.
Viên Giai Di tới à?
Không phải cô ta đã què rồi hay sao, không dưỡng bệnh cho tử tế đi lại chạy đến đây làm gì?
"Đại Vương bảo ta đi tuần núi...."
Tiếng nhạc sôi động vang lên, Thủy An Lạc vội vàng nghe máy, "Lão Phật Gia, sao thế?"
"Gái à, nghe nói gái không đi nữa hả? Sao thế, làm lành với Sở tổng vĩ đại rồi à?" Kiều Nhã Nguyễn cười tít mắt nói, cái giọng kia nghe kiểu gì cũng giống như một má mì lầu xanh.
"Lão Phật Gia, cái giọng này của mày khiến tao có cảm giác như mày đã từ Kim Loan Điện vĩ đại nháy mắt chuyển đến Di Hồng Viện luôn rồi đấy biết không hả?" Thủy An Lạc không nhịn được mà trừng mắt nói, nhưng cũng lại đang tính toán gì đó trong lòng.