Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy


“Trời mới biết! Quyển sách dày như thế mà mấy tiết đã giảng xong hết rồi, giờ bảo bọn em là ông ấy giảng gì thì cái đó là trọng tâm thi, chắc bọn em phải nhớ hết chứ nhỉ! Sắp thi đến nơi rồi,

trong khi ông ấy cầm sách giáo khoa học một lượt rồi bảo cái gì đã từng nói đều là trọng tâm? Nguyên một quyển sách như thế đều là trọng tâm?” Kiều Vị Nhã điên tiết nói, rõ ràng đã tức giận lắm rồi.

“Ha ha ha ha ha ha ha... Đáng thương quá đi mất.” Sở Lạc Nhất cũng từng nghe chuyện mỗi lần những giáo viên đại học đưa ra trọng tâm ôn tập đều nói những gì mà họ từng giảng đều là trọng tâm, thế nhưng nhìn lại thì phát hiện, vị giảng viên đó chỉ đơn giản là đọc hết cả quyển sách giáo khoa ra thôi.

Cái gì là trọng tâm!


Tất cả đều là trọng tâm!

Đây mới mà chỗ bẫy nhất!

“Có cao thủ đoán để bên cạnh, em sợ gì chứ?” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói: “Bảo anh ấy nếu đoán không trúng thì thôi coi như mất vợ luôn!”

“Đúng thế, chị nói xem có phải em bị ngốc không chứ, sao em lại đồng ý với cậu ta sớm như vậy làm gì? Rõ ràng em có thể lấy chuyện này ra để ép cậu ta đoán để cho em cơ mà nhỉ, giờ lại thành ra phải trả thêm “thù lao cho cậu ta.”

Sở Lạc Nhất: “...”

May mà anh Hai không biết chuyện này, nếu không chỉ sợ anh Hai sẽ muốn bóp chết cố mất thôi. Tuy rằng Sở Lạc Nhất cảm thấy chuyện này không có liên quan gì đến mình, chỉ đơn giản là cô thuận miệng nói bừa một câu thôi mà.

“Chuyện ở đảo Kim Cương em nghĩ cậu ta có tính toán riêng rồi, em cũng không quan tâm nữa. Dù gì cũng không thể để cho đảo Kim Cương của em chìm xuống được, nếu không em sẽ khóc chết mất thôi!” Kiều Vị Nhã đau lòng nói.


Sở Lạc Nhất vẫn cười khanh khách, mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông cô mới cúp máy rồi quay sang nhìn Sư Niệm: “Bọn họ cứ thế chạy tới Đảo Kim Cương mà không có em, thật là quá đáng mà.”

“Em cũng phải đi mà.” Sư Niệm nói rồi chuyển tư thế đang nằm thành ngồi dậy xem tập tranh: “Sau khi kết thúc diễn tập quân sự em sẽ đến Rome thật à?”

“Đúng vậy, em đi với Cố Tĩ Thành. Anh ấy đồng ý đi cùng với em rồi, hơn nữa hình như anh ấy cũng có chuyện gì đó cần phải giải quyết.” Sở Lạc Nhất nghĩ đến đây liền thay đổi sắc mặt: “Em cũng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, giải quyết xong rồi thì không cần ngày ngày phải sống trong lo lắng nữa.”

“Nói cũng phải, nếu không cứ để người ta lợi dụng thì phiền phức lắm.” Sư Niệm thở dài nói: “Nhưng nếu vậy thì sau này em sẽ không còn vốn" để ra ngoài làm màu nữa rồi.”

Sở Lạc Nhất thở dài, đúng là vậy thật, haizzz, đúng là một tin tức đáng buồn.

Sau khi màn đêm buông xuống, toàn bộ khu diễn tập đều lặng như tờ, bởi vì Sở Lạc Nhất biệt tối nay bọn họ định đánh lén.

Thế nhưng quân Đó cũng không phải những kẻ ăn chay, kể cả Sở Húc Ninh và Cố Tử Thành có liên thủ lại cũng chưa chắc đã có thể diệt được bộ chỉ huy bên đó. Dù sao thì Sư Hạ Dương ngồi ở cương vị đó nhiều năm như vậy, chút cảnh giác này cũng không phải không có.


Tối này, Sở Lạc Nhất không tiếp tục vẽ tranh nữa mà hóng tin cùng với Sự Niệm.

Hoặc có lẽ là hiện tại tất cả những người ở lại đều đang chờ đợi tin tức.

“Nếu như bọn họ thua thì em đã tưởng tượng ra được vẻ mặt của Dương Giai rồi.” Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm, hờ hững nói.

Sư Niệm hơi hơi cúi đầu, nghĩ ngợi một chút rồi mới nói: “Cô ta mà biết chắc chắn sẽ rất đắc ý, sẽ tự động loại bỏ năm mươi phần trăm khả năng. Tự dưng chị cảm thấy vốn dĩ chúng ta có thể thắng được một kẻ tự đại không não như cổ ta.”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tín hiệu đã được ngắt từ lúc trời chạng vạng tối.

“Em có một dự cảm rất mãnh liệt rằng bọn họ sẽ thất bại.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.


Nhấn Mở Bình Luận