Sở Ninh Dực cười “hờ” một tiếng, đứng thẳng người dậy, đi về.
Kiều Vi Nhã gọi điện về đúng lúc Sở Ninh Dực đang nói chuyện với Phong Phong, nghe thấy chuyện này, anh cũng cảm thấy con trai mình quá nhát.
Nghĩ lại, năm đó mỗi lần Thủy An Lạc tức giận, anh mà để cô ấy chạy được chắc?
Cứ đè con nhà người ta xuống đã, cái gì cũng dễ nói năng hơn.
i...
Thằng con trai này, không thành nhân tài được rồi!
Sở Lạc Duy đỗ xe vào bãi, lúc về nhà, anh nghe thấy ba ruột đang nói với mẹ ruột mình rằng anh bị bất lực.
Cho nên lúc Sở Lạc Duy bước vào nhà, Thủy An Lạc nhìn anh bằng ánh mắt rất kỳ quặc.
Khổng, nói là kỳ quặc, chi bằng nói rằng đây là ánh mắt kỳ thị thì đúng hơn.
Câu nói mà Thủy An Lạc thích nhất bây giờ là: Con trai của em gái con đã ba tuổi rồi, Sở Vi cũng túm được vợ trong tay rồi, con được kết thanh mai trúc mã sớm nhất có tác dụng gì vậy?
Mất hết cả thể diện!
Cho nên, hiện tại Sở Lạc Duy trở thành mục tiêu công kích của mọi người, anh về nhà mà cứ phải tránh tiếp xúc trực tiếp với mẹ mình.
“Anh nói cho em nghe, con trai em nhát cáy y như em vậy.”
“Anh nói ai đấy?” Thủy An Lạc còn chưa kịp dạy bảo con trai đã bị gọi tên rồi.
Bà Sở thấy không vui rồi đấy nhé!
Sở Ninh Dực đi từ trong bếp ra, bưng một cốc trà gừng trong tay, đưa cho Thủy An Lạc, “Ban nãy phải để em uống rồi mới đúng, mau chóng bổ sung IQ đi.”
Sở Lạc Duy nhìn ba mẹ mình đang ấn ân ái ái dưới dạng khiêu khích lẫn nhau, anh quyết định phải lên gác nghỉ ngơi một lát, còn phải đi đánh trận với ba vợ nữa mà.
Thủy An Lạc vừa bị Sở Ninh Dực ép uống nước gừng vừa nhìn con trai đi lên tầng. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cũng không biết ai đã nói với Sở Ninh Dực những câu điêu ngoa xàm xí như kiểu “phụ nữ phải uống nhiều nước gừng nấu đường trong thời gian dì ghẻ tới thăm mới làm chậm được quá trình mãn kinh“. Thế mà Sở Ninh Dực cũng tin cho được, cứ rảnh rỗi lại ép cô uống, hại cô muốn mãn kinh ngay bây giờ, muốn mắng người ngay bây giờ đấy.
“Xem ra lần này con trai anh đụng phải thứ dữ rồi.” Thủy An Lạc nhìn bóng dáng con trai khuất bóng ở đầu cầu thang mà nói nhỏ với chồng.
Sở Ninh Dực hừ một tiếng, lấy lại cái cốc, “Em ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, không biết tối qua ai đau bụng tới mức lăn lộn trên giường đâu.”
Thủy An Lạc: “...”
Chuyện như thế này, anh có cần thiết phải nói to thế không?
“Anh bị khùng hả?” Thủy An Lạc thấy có người bước tới, cô nhéo chồng một cái thật đau.
“Không bị không làm sao thích em được?” Sở Ninh Dực bật cười, “Thủy An Lạc, anh nói chứ, sao em không biết phân biệt cái gì quan trọng cái gì ít quan trọng hơn hả. Đám sói con vô ơn kia sắp đi tìm vùng đất riêng của chúng nó hết rồi. Người bên em cả đời này chỉ có mỗi anh Sở của em thôi, sao em không biết đường nịnh nọt lấy lòng đi thế?”
Thủy An Lạc tặng cho Sở Ninh Dực một ánh mắt nhìn vào đôi mắt em, trong đó có kẻ hỏng não nề, anh hiểu không“.
Sở Ninh Dực khẽ nhếch môi, trả lời thẳng thừng, “Không hiểu, anh chỉ cảm thấy mắt em sắp bị chuột rút rồi thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi bước lên tầng.
Thủy An Lạc: “...”
Đậu mè tại sao cô lại gả cho thứ thiểu năng này chứ, tức chết đi được!
Nhưng Sở Lạc Duy không ngờ rằng, lần này Kiều Vi Nhã giận tới cả tháng. Thế cho nên ngày nào Sở Ninh Dực cũng bực bội vì trên bàn cơm có thêm một người nữa. Nhất là khi ngày nào Thủy An Lạc cũng gắp đồ ăn cho con sói vô ơn đấy, khiến anh rất khó ở, ngày nào cũng phải hỏi con sói ấy một cấu: Bao giờ mày mới cút?
Sở Lạc Duy cảm thấy nếu mình không được vui thì không thể để bất cứ ai dễ chịu được, nghĩ vậy anh thường xuyên chủ động ôm Thủy An Lạc để chọc tức ba mình, “Đây là mẹ con, có giỏi thì ba gọi mẹ con là mẹ đi.”
Chỉ vì một câu này, Sở Ninh Dực suýt chút nữa rút súng tiễn thằng con mình đi chầu ông bà ông vải.
Ngày nào Thủy An Lạc cũng cười ha ha xem kịch hay, cuối cùng đã có người trả thù cho cô rồi.
Khi thành phố A sắp xảy ra cảnh bạo lực gia đình, Cố Tỉ Thành quay về.