Khoảng chừng 9 giờ rưỡi tối, Vương Thuật theo bản đồ hướng dẫn tìm được tới số 108 đường Hạnh Phúc.
Là một tòa nhà hai tầng ở sát bên đường, có một cái sân nhỏ, nhưng từ bên ngoài nhìn vào trong phòng thấy đèn tắt, cửa chính đã khóa, trong nhà không có ai.
Không phải là đi ngủ rồi chứ?
Vương Thuật gõ cửa vài cái nhưng không có động tĩnh gì, anh bất đắc dĩ lấy điện thoại ra gọi cho Long Ngạo Tuyết.
"Long Ngạo Tuyết, hiện tại cô đang ở đâu?" "Anh là ai?"
“Tôi là Vương Thuật."
"Vương Thuật là ai? Tôi không quen."
Cô gái này thật sự hận tới mất trí rồi.
Vương Thuật phẫn nộ: "Tôi là bạn trai cô, hiện tại đang ở trước cửa nhà cô."
Long Ngạo Tuyết ở đầu dây bên kia nói: 'Anh đi tiếp về phía Bắc 100 mét nữa sẽ thấy một quán đồ nướng."
Vương Thuật theo hướng dẫn đi về phía Bắc thêm 100 mét nữa, nhìn thấy một chiếc xe quân đội việt dã đậu ở bên đường.
Long Nghị lần này lo liệu thật không tệ, xe đã qua cải trang, gầm xe rất cao, hơn nữa bánh răng của vỏ ruột xe rất sâu, vừa nhìn liền biết cả đường lầy lội cũng có thể chạy qua được.
Vương Thuật đi tới trước chiếc xe quân đội này nhìn một chút, đáng tiếc chìa khóa lại không có ở trên xe. Anh không khỏi chau mày, thầm nghĩ: "Cái con nhỏ này, lão tử đây tốn sức mong đợi mượn một chiếc xe, cô dùng làm cái gì chứ?"
Vương Thuật tức giận đá một cước vào bánh xe, nhìn một chút cách chỗ xe quân đội đó không xa có một quán ăn nhỏ.
Đèn bên trong rất sáng, có một mỹ nữ ngồi trên bệ cửa sổ, chính là Long Ngạo Tuyết. Trong tay cô cầm một xiên thịt nướng đang ăn dở, thỉnh thoảng lại nhìn xuyên qua cửa sổ về phía chiếc xe quân đội này.
Rõ ràng đã nhìn thấy Vương Thuật, lại vẫn cứ làm ra vẻ không nhìn thấy, tiếp tục ăn xiên nướng.
Vương Thuật cũng quá ư đói bụng rồi, nhìn thấy xiên thịt nướng kia bụng kêu lên một tiếng không có tiền đồ. Anh vứt xe đạp công cộng qua bên cạnh, nhanh chân tiến vào trong quán ăn: "Long Ngạo Tuyết, chìa khóa xe đâu?"
Long Ngạo Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Vương Thuật giống như đang nhìn một tên ngốc, nói: "Chìa khóa xe gì?"
"Phí lời, chìa khóa xe việt dã của tôi." "Xe việt dã của anh? Trên xe có viết tên anh à2"
Cái cô gái này, mỗi câu nói ra đều làm người khác muốn nghẹn chết.
Vương Thuật không còn gì để nói: 'Long Ngạo Tuyết, tôi cũng lười để ý tới cô, nhưng mà vẫn là khuyên cô một câu. Chỗ này không bằng với thủ đô, một cô gái nhà lành đêm khuya không chịu về nhà lại ngồi ở quán ăn xiên nướng, không sợ xảy ra chuyện sao? Cô xem thử mấy người xung quanh mình đi."
Vương Thuật không phải hù dọa Long Ngạo Tuyết.
Long Ngạo Tuyết thật sự là quá xinh đẹp, cộng thêm chút kiêu ngạo lạnh lùng, khiến đàn ông có một loại dục vọng muốn chinh phục được cô.
Quán ăn không lớn, nhưng làm ăn rất được. Khách tới đây có nhiều tên háo sắc, từng đôi mắt thèm thuồng liên tiếp nhìn về phía bên này.
Đặc biệt hôm nay Long Ngạo Tuyết lại ăn mặc có chút quyến rũ.
Phía bên dưới là một chiếc quần short jean, vẫn là kiểu rách ống đó, đôi chân dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài. Phía bên trên là áo thun ba lỗ có phần cổ khoét sâu, thỉnh thoảng cúi đầu xuống sẽ để lộ bộ ngực căng tròn trắng nõn như tuyết.
Vương Thuật đang đứng bên cạnh Long Ngạo Tuyết, vóc dáng anh cao lớn, nhịn không được len lén nhìn về phía trong khe hở, sảng khoái vô cùng.
"Lưu manh”
Long Ngạo Tuyết nhìn thấy ánh mắt gian tà của Vương Thuật liền vội vàng che ngực lại, lạnh lùng nói: "Ăn gì chưa?"
Kì lạ, cái con nhỏ này còn có thể quan tâm người khác. sao?
Nhưng mà Vương Thuật thật sự đói bụng, ngồi phía đối diện Long Ngạo Tuyết nói: "Chưa ăn, hôm nay cô mời." Nói xong cũng không chút khách khí liền cầm lấy xiên thịt nướng đưa vào trong miệng ăn.
Miệng đang ăn cũng không ngăn được cái miệng, ngẩng đầu nói: "Ông chủ, cho thêm 20 xiên nướng nữa, hai quả cật* dê một phần công cụ gây án dê, một thùng bia lắc xê, người đẹp mời khách, có ngu mới không uống."
Người phục vụ nghe xong công cụ gây án dê liền ngơ ngác, sau đó nhìn lại Vương Thuật phía này đang bày một vẻ mặt "Anh hiểu mà" liền hiểu ra, vui vẻ rời đi.
Vương Thuật đòi hỏi nhiều như vậy, Long Ngạo Tuyết tức giận hừ một tiếng: "Uống chết anh đi, no chết anh đi."
Không bao lâu, ông chủ mang đến một thùng bia, Vương Thuật lấy một chai ra, cong ngón tay búng một cái, nắp chai bay ra ngoài, miệng ực vào một ngụm.
Hơi thở lạnh ngắt ngập tràn trong bụng làm tâm trạng của Vương Thuật tốt hơn nhiều. Anh lấy một miếng thịt cho vào. miệng, ngẩng đầu nhìn Long Ngạo Tuyết hỏi: "Có chuyện gì, với tính cách của cô, ngay bây giờ lẽ ra không nên ở nơi này nhỉ?"
Long Ngạo Tuyết lạnh lùng nhìn Vương Thuật một cái, vẻ mặt không để tâm tới biểu cảm của anh, sau đó lại cúi đầu ăn cơm.
"Cái con nhỏ này, dạy dỗ chưa tới."
Long Ngạo Tuyết càng lạnh lùng như thế càng khiến cho Vương Thuật tò mò. Anh có ý định trêu Long Ngạo Tuyết, bỗng kinh ngạc thốt lên: "Long Ngạo Tuyết, dưới đất có gì kìa? Mau nhìn dưới chân cô đi."
Long Ngạo Tuyết cúi đầu xuống, bộ ngực trắng toát lại lộ ra, Vương Thuật cười ha hả.
Anh...tên cặn bã.
Long Ngạo Tuyết giận dữ, hận không thể bóp chết Vương Thuật.
'Thế nhưng cô chưa kịp bùng phát, Vương Thuật lại chuyển sang chủ đề khác, nghiêm túc nói: "Không đùa nữa không đùa nữa, chúng ta thành thật đi, tại sao cô lại ăn ở đây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!