Cô vừa đói vừa mất sức, cô lần nữa ngất lịm đi.
Lam Du ngất giữa đường, đúng lúc đó có chiếc xe từ xa phóng đến với tốc độ cao.
Nhìn thấy cô, anh ta đạp phanh gấp, chiếc xe thắng nhanh kêu "két" thành tiếng to!
"Mẹ kiếp!"
Anh ta lảo đảo bước từ trên xe xuống, trên người mùi rượu nồng nặc, còn tưởng đã tông chết người rồi chứ! Làm hắn bị doạ một phen.
Anh ta ngồi xổm, chân quỳ gối, đưa tay kiểm tra xem cô còn sống hay đã chết. May mà còn thở, tuy nhiên có phần yếu ớt.
Anh không nghĩ nhiều, bế bổng cô lên xe rồi về nhà.
Về đến nhà, anh loạng choạng đưa cô cho người hầu.
"Gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cô ấy! Chăm sóc cho tốt.''
"Vâng thiếu gia."
Cô được đưa lên phòng riêng sang trọng, được bác sĩ kiểm tra cơ thể, cũng may mà vết thương ở chân không nghiêm trọng, chỉ xước một chút thôi, nghiêm trọng nhất là ở lòng bàn chân, do đi chân trần trong thời gian dài mà vết thương đã nặng nay còn nặng hơn.
Bác sĩ giúp cô băng bó rồi bắt mạch đo nhịp tim cho cô thì phát hiện nhịp tim tăng rất nhanh, do không tin nên bác sĩ đo đi đo lại nhiều lần cho chắc chắn!
Cuối cùng phát hiện ra là Lam Du có thai rồi!
Anh ta thông báo cho người hầu, họ tỏ thái độ không vui ra mặt, ai nấy đều đứng quanh ngoài cửa rồi xì xào bàn tán. Chỉ khi quản gia đến thì họ mới tản dần ra.
Quản gia nhìn cô bằng một ánh mắt khinh bỉ, ông ta nghiêm mặt rồi rời đi.
[...]
Hôm sau cô tỉnh dậy thì cảm thấy hai bàn chân đau đớn vô cùng, Lam Du nhìn xung quanh, cô phát hoảng.
"Đây là đâu?"
Từ dây thần kinh chuyển đến cơn đau đớn vô cùng, đầu cô đau như búa bổ, mắt cũng nhức nhối không thôi! Nữ nhân bất giác sờ xuống bụng mình.
Cô thở phào một hơi rồi chuẩn bị bước xuống giường, đột nhiên bên ngoài truyền vào tiếng động, cô hầu bước vào trong trạng thái không mấy vui vẻ, cô ta đặt khay thức ăn xuống tủ đầu giường rồi xoay người bỏ đi mà không nói gì.
Một tuần cứ như vậy mà trôi qua, họ đối xử với cô không khác gì một con ở, chân Lam Du bây giờ cũng đã đỡ hơn rồi! Nhiều lúc cô xuống lầu phụ họ việc nhà nhưng đều bị đuổi xéo.
Cô thật lòng rất muốn biết ân nhân cứu mạng của mình là ai nhưng hình như thiện cảm của người trong căn biệt thự này đối với cô cũng không tốt lắm nên cũng chẳng dám hỏi!
Hôm nay Kỳ Nghiên trở về nhà, tâm trạng anh dường như khá vui vẻ. Anh ngồi xuống ghế, liếc sang phía đối diện như ra hiệu điều gì đó.
Cô ngồi đối diện thì ngớ người không hiểu, liền cau mày!
"Rót cho tôi ly trà!"
"À... ừm."
Lam Du nhanh nhạy, rất nhanh đã rót đầy cốc, đây là thói quen mà cô hay làm cho Kiều Hiển Nông nên nó đã in sâu vào não rồi.
Anh nhìn cô, đánh giá từ trên xuống. Thắc mắc tại sao là người hầu mà lại giám ngồi đối diện với chủ nhân. Gan to thật!
Anh cũng chẳng nói gì, cứ để cô ngồi trên ghế như vậy, không gian lặng phắc như tờ. Lâu lâu anh lại liếc cô một lần.
Lam Du thấy không thoải mái chút nào liền đứng dậy về phòng, Kỳ Nghiên thấy lạ liền hỏi quản gia:
"Ông tuyển người làm kiểu gì vậy? Còn không mau đuổi việc"
"Cậu chủ quên rồi à? Cô ấy là do cậu lúc say đưa về mà!"
Quản gia nhắc lại làm anh mới nhớ, hình như đúng thật là vậy. Ông ta nói do không có đồ để mặc nên cô phải mượn đồ của người hầu để mặc, thành ra làm anh lầm tưởng cô là người hầu.
"Thiếu gia có biết cô ấy có thai rồi không?"
"Gì, có thai á?"
Anh ngước mắt lên nhìn quản gia bằng ánh mắt khó hiểu.
"Giờ cậu tính sao?"
"Nếu cô ấy khỏe rồi thì đuổi đi, trích một khoản tiền coi như bồi thường"