Chương 80: Trái tim đau đớn không ngừng
“Sao có thể như vậy được?” Du Ánh Tuyết sốt ruột đến mức mặt đỏ bừng cả lên: ‘Cháu mới chỉ mười tám tuổi thôi, cháu còn phải đi học nữa… ” Nói thật ra thì cô vân chỉ là một đứa trẻ mà thôi, ngay cả bản năng sinh tôn cô cũng chưa có được. Làm sao cô có thể chịu trách nhiệm về sự tôn tại của một đứa trẻ khác được chứ?
Kiều Phong Khang nhận ra cô thật sự nghiêm túc cho nên trấn an cô: “Ra khỏi hiệu thuốc đi, em không cần uống thứ thuốc đó đâu” “Tại sao?” “Trong kì an toàn.” Kiều Phong Khang đáp: “Tôi đã để ý giùm em rồi.” Sao anh nỡ để cho cô uống loại thuốc đó chứ? “Thật sao?” Nghe anh nói như vậy, dường như gánh nặng trong lòng Du Ánh Tuyết đã được trút bỏ, cô thở dài một tiếng.
“Tôi đã bao giờ lừa em chưa?” Du Ánh Tuyết thả lỏng các cơ mặt mình xuống.
Cô tin anh.
Nhưng mà… cả kì an toàn của cô mà anh còn chú ý đến… đến ngay cả cô còn chưa hiểu rõ mấy chuyện này.
Trái tim của Du Ánh Tuyết khẽ rung động. Cô nhớ về trước kia, mỗi tháng khi cô đến kì kinh nguyệt thì dì Lý lại chuẩn bị cho cô một chiếc túi chườm nước nóng để đắp lên bụng.
Cô cứ nghĩ răng dì Lý rất có lòng quan tâm cô nhưng sau này cô vô tình hỏi đến thì mới biết được rằng môi lần đều là do anh dặn dì Lý trước. Lúc đó Du Ánh Tuyết lại không hề để ý đến chuyện này.
Bây giờ nhớ lại bồng cảm thấy có thứ tình cảm kì lạ nào đó đang trôi dậy trong lòng. Nếu như anh chỉ muốn đùa giỡn với cô, vậy thì kiểu đùa giỡn này quả là có tâm và tốn công sức quá đấy.
“Vậy cháu sẽ không uống nữa” “Dĩ nhiên rồi” Kiều Phong Khang ngập ngừng một lúc rồi sau đó chêm thêm một câu: “Lần sau tôi sẽ chú ý hơn” Câu nói ấy đầy ẩn ý và cũng có chút mờ ám, kiếu như đang muốn trêu chọc cô vậy. Anh còn cố ý nhấn mạnh cụm từ “lần sau” nữa cơ.
Trái tim trong lồng ngực của Du Ánh Tuyết đập thình thích không ngừng, cô giận dữ măng lại: ‘Ai nói sẽ có lần sau nữa chứ… cháu không nói chuyện với chú nữa, tắt máy đây. Cô không đợi anh trả lời mà vội vàng cúp luôn điện thoại. Một lúc lâu sau khuôn mặt cô vân cứ nóng bừng bừng.
Sau khi Du Ánh Tuyết cúp máy thì cô vội vàng đi đến bệnh viện.
Minh Đức vân đang năm trong phòng giám sát đặc biệt chưa được ra ngoài. Anh ta nằm trên giường bệnh, thân thể tiều tụy xanh xao ốm yếu đến mức dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói. Trên người anh ta quấn đầy dây, trong phòng giám sát đặc biệt ây chỉ còn nghe thấy âm thanh rè rè của máy móc đang theo dõi tình trạng bệnh nhân.
Du Ánh Tuyết bò dài trên cửa sổ làm bằng kính, tim cô đập loạn xạ không ngừng, đôi mặt nhìn trong vô định. Khi nghĩ đến người đàn ông vừa tỉnh nghịch lại vừa giỏi giang ấy bây giờ lại năm thoi thóp như vậy thì trong lòng cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Ánh Tuyết, lại đây ngồi với dì Vân một lát đi” Trần Ngọc Vân vô lên vai cô.
Du Ánh Tuyết quay người lại. Sau hai ngày thì dì Vân đã gây đi trông thấy, trồng bà tiều tụy hơn rất nhiều, đôi mắt ấy cũng hoen đỏ, bà đã không còn dáng vẻ rạng ngời thu hút sự chú ý của mọi người như trước kia nữa rồi.
Du Ánh Tuyết nhìn thấy bà như vậy, cô cảm thấy rất đau lòng bèn vội vàng ngồi xuống cạnh Trần Ngọc Vân rồi nói: ‘Dì Vân, dì về nhà nghỉ trước đi, hôm nay cháu sẽ ở lại đây với Minh Đức. Nếu anh ấy tỉnh lại cháu sẽ báo cho mọi người biết ngay.” Chú hai đã nói riêng với cô bảo cô đến để khuyên dù Trần Ngọc Vân. Bà đã thức đúng một ngày một đêm không lúc nào chợp mắt rồi, dù sức khoẻ có tốt hơn đi chăng nữa cũng sẽ không chịu nổi.
Nước mắt của Trần Ngọc Vân đã khô cạn không còn chảy ra thêm được một giọt nào nữa, bà lắc đầu đáp: “Minh Đức vân năm đây hôn mê bất tỉnh, dì quay về cũng không thể nào chợp mắt được, chỉ băng cứ ở đây trông nó thì hơn… ” “Ánh Tuyết, cháu nghĩ thử xem chúng ta rõ ràng ở gân Minh Đức đến như vậy mà tại sao… dì lại cảm thấy xa xôi đến thế chứ?” Trái tim trong lồng ngực của Trần Ngọc Vân cứ đánh trống liên hồi, bà nhìn con trai mình với ánh mặt vô hồn khó tả.
Chỉ cách nhau bởi một tấm kính nhưng tại sao lại không thể chạm tới được. Chỉ có thể nhìn thấy những bác Sĩ mặc trang phục bảo hộ đi ra đi vào chứ không thể gọi người năm đó tỉnh dậy được. Thời gian cứ tích tãc trôi đi càng khiến con người ta chịu sự giày Vò và tuyệt vọng.
Trong lòng của Du Ánh Tuyết cũng cảm thấy rất buồn bã nhưng cô không biết làm thế nào để an ủi bà. Cô liếc nhìn Kiều Nam Thành đang ngồi đó lo lãng cho vợ của mình rồi nói với bà: ‘Dì Vân, dù sao đi nữa thì dì cũng nên nghĩ cho chú hai. Nếu như đến ngay cả gì cũng ốm thì chú hai nhất định sẽ rất đau khổ.
Dì cứ nghe lời chú hai, đi về nhà nghỉ ngơi trước đi. Cháu đảm bảo trước khi dì quay lại, cháu sẽ ở cạnh giường của Minh Đức không rời một bước, cháu sẽ không đi đâu cả.” Trần Ngọc Vân vui vẻ nhìn cô, bà năm lấy tay cô rồi vô nhè nhẹ: “Dì biết cháu là một đứa trẻ ngoan. Bây giờ có rất nhiều cô gái, bạn trai của mình vừa gặp nạn là chạy trốn mất tăm. Dì Vân cảm nhận được cháu không phải người như vậy, cháu thật sự lo lăng cho Minh Đức.
Thằng bé có một người bạn gái gặp khó khăn không rời bỏ như cháu quả đúng là có phúc lớn” Nghe thấy những lời khen ngợi đó của Trân Ngọc Vân, trái tim Du Ánh Tuyết như thắt lại, cô chỉ cảm thấy càng mất mặt không dám ngẩng đầu lên.
“Dì Vân, cháu… ” Hai bàn tay cô siết chặt, thật ra cô không hề tốt như vậy…
thậm chí lại tệ hại vô cùng.
Cô đã phản bội Minh Đức, cô cảm thấy rất có lỗi với anh ta…
Du Ánh Tuyết muốn nói hết tất cả những lời này ra, nếu không cô sẽ bị dày vò suốt đời này mất. Thế nhưng…
khi nhìn thấy dáng vẻ tiêu tụy đó của bà thì tất cả những lời mà cô nói đều nghẹn lại trong cổ họng không sao thốt nên lời.
Sau đó Trần Ngọc Vân lại tiếp tục nói: “Phải rồi, sáng sớm hôm nay chú hai của cháu đã đi đến phòng điều tra giám sát vụ tai nạn hôm đó. Đêm đó Minh Đức đã lái xe về phía biệt thự của chú ba, không hiếu tại sao thăng bé lại đồ xe ở đó cả đêm, đến sáng hôm sau lúc rời khỏi khu biệt thự đó thì xảy ra tai nạn.
Đêm đó cháu không gặp được Minh Đức sao? Dì cũng không hiểu rốt cuộc là thăng bé đã làm gì nữa” Lời nói của Trân Ngọc Vân khiến tim của Du Ánh Tuyết đập liên hồi, bàn †ay đặt trên đùi cũng trở nên run lẩy bẩy không ngừng.
“Dì Vân, dì nói… đêm đó Minh Đức đã đến khu biệt thự của chú ba sao?” “Ừ. Lúc thằng bé đi rõ ràng đã nói là đến nhà bạn của cháu để tìm cháu, sau đó lại vòng sang nhà của chú ba, chắc là nó biết cháu đã về nhà của chú ba nhưng mà hai đứa lại không gặp nhau.” Du Ánh Tuyết nghe xong, đầu óc trở nên quay cuồng.
Không lẽ nào, đêm đó Minh Đức cứ thế đợi ở ngoài cửa mà không đi vào ư? Thật ra anh ta đã biết cô không hề có mặt tại nhà của Phùng Linh Nhi mà là ở chỗ của chú ba, thế nhưng… từ đầu đến cuối anh ta vân không vạch trần cô? Vì thế… vụ tai nạn đó…
Du Ánh Tuyết không dám nghĩ thêm nữa. Rõ ràng thời tiết đang là mùa hè, thế nhưng bàn tay của cô bồng nhiên lạnh ngất không còn lại một chút hơi ấm nào.
Trần Ngọc Vân nhìn thấy vẻ mặt của cô trở nên kì lạ, bà lập tức hỏi: “Cháu sao vậy, Ánh Tuyết?” “… Cháu không sao” Cô lắc đầu, phải một lúc lâu sau cô mới đáp lại.
Tuy nhiên vẻ mặt vân thất thần như thế.
Sau đó… khoảng một thời gian khá lâu, cô ngồi ngây người ra trong bệnh viện, hồn siêu phách tán. Những người thân trong nhà họ Kiêu cứ đến rồi đi, suốt thời gian đó cô chỉ chào hỏi vài câu rồi thôi chứ không nói thêm lời nào nữa. Mọi người chỉ nghĩ răng do cô quá lo lãng nên mới như vậy.
Trần Ngọc Vân nhìn thấy sắc mặt của cô ngày càng tệ nên buổi chiều đã kêu cô về nhà. Du Ánh Tuyết trở về nhà của chú ba. Cô ngồi ở phòng khách một hồi, sau đó dường như nghĩ ra điều gì đó nên vội vã đứng dậy rồi đi đến trạm gác của biệt thự Trong trạm gác có một nhân viên bảo vệ đang ngồi đó, thấy cô lại gần thì ông ấy đứng dậy hỏi: “Cô Ánh Tuyết, cô muốn ra ngoài sao?”
“Không phải, tôi muốn hỏi một số chuyện” Du Ánh Tuyết không đi vào trong mà cô đứng ngoài trạm gác, thông qua lớp cửa kính để nói chuyện với nhân viên bảo vệ “Vâng, cô nói đi. Tôi biết điều gì thì nhất định sẽ trả lời cô.” “Đêm hôm kia ai là người trực ca?” “Hôm kia à, quả đúng là trùng hợp, hôm đó là tôi trực. Sao thế? Cô Ánh Tuyết có chuyện gì sao?”
Du Ánh Tuyết hít thở một hơi sâu rồi ngập ngừng một lát, sau đó mới cất giọng hỏi tiếp: ‘Đêm đó… có phải cậu chủ Minh Đức đã đến đây không?” “Đúng vậy, lúc đó là hơn ba giờ sáng. Lúc đó tôi đang đi tuần tra thì thấy cậu ấy đồ xe ở bãi trước. Tôi vốn tưởng răng chiếc xe đó không có người nhưng khi qua đó kiểm tra thì mới phát hiện ra cậu ấy đang ngồi trong xe rồi cứ nhìn chăm chăm vào căn biệt thự.
Tôi hỏi cậu ấy có muốn tôi kêu người ra mở cửa cho cậu ấy vào biệt thự nghỉ ngơi không thì cậu ấy không hề để ý đến tôi mà chỉ tựa lưng vào xe ngồi hút thuốc. Sau đó, khoảng hơn năm giờ sáng tôi lại đi tuần một lần nữa thì thấy xung quanh chiếc xe toàn là đầu thuốc.
Cả đêm đó cậu ấy không chợp mắt, đôi mắt thức khuya đến mức đỏ cả lên. Tiếp theo đó là cô bước ra, tôi vốn định nói với cô là cậu chủ Minh Đức đang ở đây nhưng cô đi rất vội nên tôi cũng không kịp gọi. Tuy nhiên, cô vừa mới rời đi thì cậu chủ Minh Đức cũng lái xe theo sau. Sau đó nữa… thì nghe nói cậu ấy gặp phải tai nạn” Nhân viên bảo vệ nói đến phút cuối thì thở dài lấy làm tiếc.
Du Ánh Tuyết đứng như trời trồng tại đó. Hơn ba giờ chiều chính là lúc mà mặt trời chiếu gay gät nhất, cô chỉ cảm thấy chói đến mức hoa hết cả mặt.
Rất lâu sau đó… cô cảm thấy hơi thở bông nhiên bị đứt đoạn. Cảm giác như bị thứ gì đó bóp nghẹt lại đến mức không thở được.
“Cô Ánh Tuyết, cô không sao chứ?” Nhân viên bồng thấy vẻ mặt của cô không được tốt lãm nên đã lo lãng chạy từ trong trạm gác ra. Dường như đã không còn chút sức lực nào, Du Ánh Tuyết dựa người vào trạm gác một hồi lâu sau đó mới đứng thẳng dậy một cách miên cưỡng.
Cô läc đầu rồi nói: ‘Không sao… ” Hai chữ thốt ra nhẹ nhàng đến mức cảm giác như chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Nhưng sau đó… cô từ từ đứng dậy rồi châm chậm đi vào trong biệt thự, mỗi bước đi của cô đều nặng nề hệt như đang đeo chì vậy. Trái tim cô cũng đang vô cùng nặng nề.
Cô biết Minh Đức nhất định đã vô cùng khó chịu, bởi vì anh ta biết cô không thích mùi thuốc lá cho nên từ trước tới giờ anh ta không hề hút thuốc. Khi còn học cấp ba, những cậu bạn xung quanh anh ta đều tập tành hút thuốc, chỉ có mình anh ta nhất quyết không đụng vào. Cho đến khi học đại học thì anh ta vân như vậy.
Nếu như không phải đã vô cùng khó chịu… anh ta sao có thể tự hành hạ bản thân mình băng thuốc lá được chứ? “Cô Ánh Tuyết, cô bị cảm năng rồi sao? Vẻ mặt cô hình như không được tốt lãm thì phải” Du Ánh Tuyết vừa đi vào trong biệt thự thì dì Lý lo lãng hỏi thăm cô.
Du Ánh Tuyết lăc đầu rệu rã, cả người thất thần như không có linh hồn, cô đi lên lầu rồi nói: “Tôi vào ngủ một lát” “Ừ, cô ngủ đi. Đợi tới khi ăn cơm tối thì tôi gọi cô dậy sau.” Du Ánh Tuyết không trả lời thêm nữa, cô mở cửa rồi nằm trên giường với cơ thể không còn chút sức sống nào. Cô kéo lấy chiếc gối đặt dưới tim mình, lúc này cô chỉ cảm thấy nơi đó đau nhói từng cơn không ngừng.
Phụ lòng người khác hay bị người khác phụ lòng dường như đều đau khổ như nhau cả thôi…
Du Ánh Tuyết nằm trên giường mơ mơ màng màng, không biết mình đang mơ hay đang tỉnh, chỉ cảm thấy cơ thể mình như đang nhấn chìm trong biển nước khiến toàn thân ướt sũng, có khi lại cảm thấy lạnh lẽo, có lúc lại thấy nóng hừng hực.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!