Editor _ Beta: Hi Văn
Chương 14:Anh họ nhỏ cảm thấy áp lực quá!
_______________________________
"Di Di, rời giường, chúng ta cần đi học rồi"
Di Di xoay người khi nghe được giọng nói, muốn đứng dậy lại không mở mắt ra nổi, sau hai tiếng rầm rì lại tiếp tục ngủ.
Rốt cuộc ngủ nướng chuyện này cũng chẳng phân biệt đó là nhân loại vẫn là thần thú.
Từ trước đến nay Thời Diễn vẫn luôn là người xem trọng thời gian, không dung túng Di Di giống như Thời Tư Mộc, ngược lại hắn bước vào trong phòng vỗ vỗ chăn bông:" Di Di, mau rời giường, nếu còn không dậy sẽ đến trễ mất, đến đi học trễ sẽ bị phạt nha "
"Ngô! "
Di Di rầm rì một tiếng, không tình nguyện đứng dậy, mở to mắt ngáp một cái, nâng lên đôi bàn tay nhỏ nhiều thịt xoa xoa đôi mắt, ngay lúc này mới thấy rõ Thời Diễn đang đứng ngay mép giường.
Thời Diễn đã chuẩn bị tốt mọi thứ, tây trang giày da, mái tóc được chải ngược lộ ra cặp mày kiếm tinh anh, tuy rằng thúc giục Di Di nhưng ngữ điệu vẫn là nhẹ nhàng, trái ngược với vẻ bề ngoài.
Sau khi ngáp một cái bé con hoàn toàn thanh tỉnh, từ trong ổ chăn chui ra ngồi ở mép giường, ngoan ngoãn đem quần Thời Diễn đưa qua tròng vào, nhưng vừa tròng vào cô liền xoa xoa bụng: "Ca ca, em đói bụng "
Thời Diễn cầm lấy áo khoác trên mốc áo tròng vào người Di Di, cẩn thận đem tay xỏ vào, trong khi giúp cô mặc quần áo, hắn trả lời:" Hôm nay có sandwich, rửa mặt tốt là có thể ăn "
" Tốt nha"
Nhắc đến bữa sáng thì Di Di cũng không còn buồn ngủ nữa, lấy quần áo mặc tốt, theo sau Thời Diễn đi ra khỏi cửa.
- -
Khi họ tới nhà trẻ, các lão sư đang ở cửa từng lớp chào đón học sinh, Thời Diễn hỏi phụ huynh khác rồi mới dẫn Di Di tìm được lớp lớn (1).
Thời Diễn đặc biệt dễ thấy trong số các phụ huynh khác, thời điểm lão sư nhìn đến Thời Diễn thật ra cũng là đối xử giống nhau như những người khác, trên mặt mang theo thiện ý, nữ cười nhân hậu, ngữ khí ôn nhu:" Xin chào, cho hỏi ngài đây là ba của bạn nhỏ Thời Di sao?"
Thanh âm thật dịu dàng!
Di Di nhìn lão sư trẻ trước mặt, bạch khí thập phần rõ ràng phát ra trên người cô ấy.
Trách không được ôn nhu như vậy, nguyên lai là người tốt nha.
Thời Diễn thật cũng không quan tâm đến việc lão sư hiểu lầm mối quan hệ giữa hắn và Di Di, tùy ý sửa lại nói:" Không phải, tôi là ca ca của cô bé"
Lão sư có vẻ rất ngượng ngùng, sắc mặt hơi ửng hồng:" A, thật xin lỗi, tôi họ Đồng tên An Nhiên, về sau là chủ nhiệm lớp của Di Di, nếu thuận tiện thì cho tôi xin số liên lạc của ba mẹ Di Di"
"Ba mẹ nói....! Cô liền lưu số liên lạc của tôi đi, ba tôi ông thường xuyên bay ra nước ngoài"
" Thời Diễn lấy điện thoại di động mở ra wechat, ngẩng đầu nhìn về Đồng An Nhiên:" Tôi quét cô?"
"Được"
Đồng An Nhiên nói rồi móc di động ra, nhanh chóng cùng Thời Diễn trao đổi WeChat.
Này là Thời Diễn dùng điện thoại tư nhân, hắn không thích đăng tin trên vòng bạn bè, người khác dù có muốn tra cứu cũng tra không ra cái gì.
Đồng An Nhiên cũng không để ý trên Wechat, sau khi thêm bạn liền đem điện thoại để vào trong túi, dắt tay Di Di từ tay Thời Diễn:" Ca ca Di Di, tôi dẫn Di Di đi vào trước nhé"
Thời Diễn hơi cuối xuống giải thích với Di Di: "Di Di, tan học cùng Trừng Trừng ở bên ngoài đợi ca ca, không được rời đi khi ca ca chưa đến "
Đồng An Nhiên nghe được tên Tô Nguyên Trừng không yên tâm hỏi một chút: " Ca ca Di Di, quan hệ của anh cùng Trừng Trừng là gì?"
Cơ chế quản lý của nhà trả rất nghiêm ngặt, nếu không phải là người thân thì không thể đón đi, làm chủ nhiệm lớp Đồng An Nhiên tự nhiên phải hỏi cho rõ ràng.
Thời Diễn trả lời: "Anh họ"
"A, tốt "
Đồng An Nhiên gật đầu, sau đó dắt tay Di Di: "Di Di, cùng ca ca chào tạm biệt, chúng ta liền sẽ đi vào "
Di Di ngoan ngoãn hướng tới Thời Diễn vẫy vẫy tay: "Ca ca tạm biệt"
Đồng An Nhiên dẫn Di Di tiến vào lớp học, tất cả tiểu bằng hữu đều ngừng chơi, yên lặng ngồi vào chỗ ngồi của mình.
Cả lớp này chỉ có mười đứa trẻ, thêm luôn Di Di cũng chỉ có mười một đứa.
Đồng An Nhiên vỗ tay, cười thân thiện:" Các bạn nhỏ, hôm nay lớp mình có một bạn mới tới, chúng ta mời bạn nhỏ Di Di giới thiệu về bản thân mình một chút nhé"
Di Di nhìn một vòng, trong 10 người bạn học, có ba người là cô nhận thức được.
Nghe được Đồng lão sư nói muốn cô tự giới thiệu, Di Di tròn mắt to chớp chớp, mặt mày trong trẻo, trên mặt má lúm đồng tiền hãm sâu, ngọt ngào giống như mật ong được ủ từ lâu.
Cô bé bắt chước dáng vẻ của người lớn, cúi đầu lảo đảo ra dáng tự giới thiệu:" Chào mọi người, ta tên Thời Di, năm nay ba tuổi"
[ Xin phép cắt ngang các bạn! Truyện hiện tại chỉ được đăng chính thức tại Wattpad, mọi nơi khác đều là reup trái phép, nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện này thì hãy lên trang chính chủ của mình đọc nha, đó cũng như ủng hộ công sức của mình về mặt tinh thần~ Cảm ơn các bạn ạ! ]
Đồng lão sư đợi một lúc thấy Di Di không hề tiếp tục tự giới thiệu nữa, đi đến bên người nhắc nhở cô bé: "Di Di, em có thể nói cho mọi người biết em giỏi về cái gì nha"
" Giỏi về...! "
Di Di rối rắm trong chốc lát, nhớ tới lời mụ mụ nói khi còn ở Long tộc, ánh mắt sáng lên, vẻ mặt vô cùng tự hào:" Giỏi gây chuyện nga!"
Trong lớp học tức khắc rộn rã tiếng cười.
Đồng lão sư tựa hồ cũng không nghĩ đến câu trả lời của Di Di, vẻ tươi cười trên mặt cô ấy thiếu chút nữa biến mất, rồi cô ấy vỗ cái bàn làm cả lớp im lặng.
Sau khi lớp học im ắng, cô quay lại nhìn Di Di, ngữ khí trước sau như một vẫn là ôn hòa:" Di Di này, em có biết gây chuyện nghĩa là gì không?"
Đúng nga, gây chuyện là có ý tứ gì
"Không biết"
Di Di là đứa trẻ ngoan, cô bé chỉ ăn ngay nói thật:" Khi còn nhỏ, em cùng tiểu bát đi ra ngoài chơi một ngày, bị các thúc thúc a di đuổi tới trong nhà, lúc đó mụ mụ đều sẽ nói em lại gây chuyện "
Câu trả lời của Di Di lại khiến các bạn nhỏ trong lớp bật cười thích thú.
Đồng lão sư đột nhiên cảm thấy mình đã gặp phải một sai sót bug trong sự nghiệp của mình.
Nhưng cô ấy vốn dĩ rất kiên nhẫn, đối đãi với hài tử cũng đủ ôn nhu, hơn nữa tri thức năng lực đều vượt qua thử thách. Để cô ấy có thể trở thành chủ nhiệm lớp của những đứa trẻ thuộc tầng lớp cao cấp, quý tộc
Đồng lão sư kiên nhẫn giáo dục "Di Di, gây chuyện không phải ưu điểm nga, cũng không thể nói là giỏi gây chuyện được "
Di Di cái hiểu cái không gật gật đầu.
Nguyên lai mụ mụ nói cô lại gây chuyện không phải là đang khen cô nha.
Thật là, hại cô hiểu lầm hơn trăm năm
"Ân, để cô xem nào"
Đồng lão sư nhìn quanh lớp học một vòng: " Em cứ ngồi ở bên cạnh Trừng Trừng đi, Trừng Trừng, em so với em gái tới sớm hơn, sau khi tan học em dẫn theo Di Di làm quen với hoàn cảnh một chút"
Di Di nhìn về phía Tô Nguyên Trừng, bên cạnh còn có một vị trí trống, phía trước vị trí này vừa lúc là hai anh em Gia Thụ, Gia Lê.
Di Di đeo theo chiếc túi nhỏ nhảy nhót đi qua.
Xử lý xong sự tình hôm nay của Di Di mới bắt đầu đi học, Đồng lão sư liền đi đến piano dọn dẹp một chút.
Tô Nguyên Trừng tới gần Di Di nhỏ giọng nói: "Di Di, hôm nay có khóa học piano, ngươi có biết hay không a"
Không đợi Di Di nói chuyện, Trình Gia Lê quay đầu trả lời trước: "Không quan hệ, liền tính ngươi không cùng Đồng lão sư nói thì tốt rồi"
Tô Nguyên Trừng nghe Trình Gia Lê nói cảm thấy rất ngạc nhiên, dùng tư duy tiểu hài tử tự hỏi một chút, theo sau mới hảo tâm nhắc nhở nói: "Gia Lê ngươi có phải hay không có vấn đề, mấy ngày hôm trước còn thực táo bạo hôm nay như thế nào lại ôn nhu như vậy"
Trình Gia Lê vẻ mặt hoang mang, tựa hồ không hiểu lời Tô Nguyên Trừng nói: "Ngươi đang nói cái gì? Ta mấy ngày hôm trước thực táo bạo?"
"Đúng vậy"
Di Di ở một bên phụ họa nói
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Trình Gia Lê lúc đó còn thấy được hắc khí trên người chị ấy.
Đứa trẻ 4 tuổi sao có thể sẽ có hắc khí được!
Nhưng hôm nay Trình Gia Lê lại không có, nhìn thế nào cũng không có hắc khí tồn tại, hơn nữa đôi mắt cô thật minh bạch, hoàn toàn không giống ngày đó.
Di Di sờ sờ thịt nộn trên mặt chính mình.
Chẳng lẽ thật sự giống như chính mình đã nghĩ, tam ca gặp giám đốc Từ cùng Trình Gia Lê sự tình đều bởi vì xú Á Á kia sao.
Trình Gia Lê vẫn là không tin, quay đầu hướng Trình Gia Thụ xác nhận: "Ca, em mấy ngày hôm trước rất táo bạo sao?"
Trình Gia Thụ còn chưa kịp nói, tiếng nói Đồng lão sư đã vang lên: "Gia lê, em đến thử lại đoạn lão sư đã dạy từ lớp trước đi"
Trình Gia Lê vẫn luôn tự tin vào tài đánh piano của chính mình, nghe thấy lời này liền cao hứng như một con khổng tước, cô ngẩng đầu đứng dậy đi tới cây đàn piano
Di Di ngước mắt lên nhìn Trình Gia Lê chơi đàn piano.
Nguyên lai đây là cây đàn piano.
Thoạt nhìn! Vẫn là khá đơn giản nha!
Khi bài hát kết thúc, bọn trẻ trong lớp đều vỗ tay, ngay cả Tô Nguyên Trừng người không bao giờ coi trọng các bạn nhỏ khác cũng vỗ tay tán dương.
Đồng lão sư tán thưởng nhìn Trình Gia Lê, ngoài miệng cũng khen ngợi: "Gia Lê đàn thật tốt, không sai một bước nào, còn có bạn nhỏ nào muốn thử hay không?"
Không có ai muốn làm người thử phía sau Trình Gia Lê.
Về bất kỳ điều gì của Trình Gia Lê đều sẽ lan truyền trong nhà trẻ, các bạn nhỏ đều tránh bị so sánh với Trình Gia Lê, nào có ai chủ động đi lên.
"Em!"
Này, thật sự là có.
Tất cả mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Di Di vẻ mặt vui vẻ nhấc tay nhìn lão sư.
Bộ dáng piano thoạt nhìn chơi thật vui.
Đồng lão sư tựa hồ có chút kinh ngạc, cô dò hỏi: "Di Di, em học đàn piano bao giờ chưa?"
" Chưa bao giờ a~"
" Di Di để hai tay xuống, nụ cười trên mặt biến thành khó hiểu, cô nghiên đầu nghiêm túc hỏi:" Chưa có học qua, liền không thể đi lên thử xem sao?"
Tô Nguyên Trừng giật mạnh Di Di góc áo, tựa hồ muốn cho cô bé ngồi xuống đừng quấy rối: "Ngươi sẽ không đi lên đó làm gì hết"
Di Di nói rõ ràng, Đồng An Nhiên tự nhiên sẽ không cảm thấy Di Di là đang quấy rối, cô cho Trình Gia Lê đi xuống sau đó nói: "Vậy Di Di đi lên thử một chút, mặt khác các bạn nhỏ hãy cổ vũ cho Di Di nào"
Giữa một tràng vỗ tay Di Di đi đến chiếc đàn piano và ngồi xuống.
Cô vươn ngón trỏ ấn xuống một phiếm đàn piano, âm thanh liền từ piano truyền ra.
Oa, thật thần kỳ ~
Đồng lão sư đem phổ nhạc trên thân piano gỡ xuống, một bên tháo một bên hỏi:" Di Di, em xem khúc phổ có hiểu không? Có bài nào con biết không? Con không cần phải chơi bài Gia Lê vừa chơi đâu "
"Không cần khúc phổ a"
Di Di nhắm mắt lại ở trong đầu lại hiện lên khúc Trình Gia Lê đàn tấu một lần nữa
Khi lần nữa mở mắt ra, cô đã đem tay đặt lên phím đàn piano.
Tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía Di Di.
Di Di ở dưới tình huống không có khúc phổ, đem bài hát vừa mới được Trình Gia Lê đàn tấu lập lại một lần nữa.
Bất luận bước một bước gì cũng đều không có bị sai sót, thậm chí vì không xem khúc phổ nên cô đàn tấu so với Trình Gia Lê còn mượt mà hơn một ít, gần như có thể nói rằng những người chưa từng học qua piano đều không thể chơi được.
Một khúc qua đi, trong lớp học người đều trầm mặc.
Đây là không có học qua piano?!
Đây là sẽ không phải là đàn piano thật, mà chỉ là thử xem?!
Tô Nguyên Trừng cảm thấy chính mình cảm nhận được áp lực.
Em họ quá ưu tú làm sao bây giờ!
____________________________
« Hy vọng mọi người vote cho mình, cảm ơn nhiều ạ »💋