Chương 304 Giang Tiêu Tiêu gọi điện cho Cận Tri Dực.
“Đúng là anh em đi công tác rồi.
Một công ty hợp tác ở nước ngoài đột nhiên phá sản, anh ấy phải đích thân qua đó xem tình hình thế nào.”
Cận Tri Dực ở bên kia điện thoại nói như thật.
Anh thật sự đi công tác.
Giang Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Cận Tri Dực nghe thấy hình như có tiếng thở dài thì nhướng mày hỏi: “Chị dâu, chị đang lo lắng cho anh em sao?”
“Không phải.”
Không phải cô lo lắng mà là sợ anh tức giận tránh mặt mình.
Đương nhiên là cô không thể nói thật với Cận Tri Dực.
“Chị dâu cứ yên tâm. Trước khi gặp chị, anh em là một núi băng lớn, không có người phụ nữ nào dám đến gần đâu.”
Giang Tiêu Tiêu nghe Cận Trị Dực nói vậy, sắc mặt trở nên kỳ lạ. Anh ta cho rằng cô lo Tri Thận ngoại tình sao?
Cô thà tin trên đời có ma cũng không tin Tri Thận ngoại tình.
“Anh nghĩ nhiều rồi. Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.
Cô không đợi Cận Tri Dực đáp lời đã cúp máy luôn.
Có cần gọi điện cho anh không nhỉ?
Giang Tiêu Tiêu nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, phân vân giữa gọi hay không gọi đi.
Trong lúc cô còn đang do dự, điện thoại đột ngột đổ chuông làm cô giật mình.
Cô tỉnh táo lại, nhìn thông báo cuộc gọi đến. Là số lạ.
Hàng lông mày mảnh hơi nhíu lại, cô ấn vào nút nghe máy: “Xin chào.”
“Là tôi.
Giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại.
Đôi mắt Giang Tiêu Tiêu co rụt lại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị.
Bệnh viện nhi Mẹ Và Bé thành phố.
Xe taxi dừng trước một tòa nhà lớn, Giang Tiêu Tiêu cảm ơn tài xế rôi mở cửa xuống xe.
Cô nhìn sảnh lớn tòa nhà, hít sâu một hơi rồi đi vào.
“Tôi muốn gặp cô.
Cuộc điện thoại lúc nãy là do Giang Tình Tình gọi tới.
“Chẳng phải cô vẫn luôn muốn biết con mình đang ở đâu sao?
Tôi có thể nói cho cô biết.”
“Cô tới bệnh viện gặp tôi, tôi sẽ nói cho cô biết tất cả.”
Giang Tình Tình vừa mới mất con, lẽ ra phải hận cô mới phải, sao có thể nói sự thật cho cô biết được?
Thế nhưng dù biết vậy cô vẫn tới bệnh viện.
Bởi vì cô thật sự rất muốn biết con mình đang ở đâu.
“Cô tới thật cơ à”
Giang Tình Tình hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô.
Giang Tiêu Tiêu đi tới trước mặt cô ta: “Tôi đến rồi, có phải cô nên nói cho tôi biết con trai tôi đang ở đâu không.’ “Đừng Vvội.’ Giang Tình Tình nhướng mày nói: “Con tôi mất rồi, cô nên quan tâm một chút chứ nhỉ?”
Quan tâm?
Giang Tiêu Tiêu nhíu mày, mãi lâu sau mới nặn ra một câu: “Cô còn trẻ, rồi sẽ có con tiếp.”
Ánh mắt Giang Tình Tình bỗng lóe lên vẻ lạnh lẽo u ám, cô ta nhếch môi cười mỉa: “Nếu không phải tại cô thì con tôi đã chẳng mất sớm.”
“Tôi xin lỗi.”
Giang Tiêu Tiêu nói xin lỗi với đứa trẻ chưa kịp chào đời.
“Chỉ một câu xin lỗi mà muốn xóa sạch tổn thương của tôi sao?”
Giang Tình Tình hơi kích động.
Khi Giang Tiêu Tiêu cho rằng cô ta lại khóc lóc om sòm như trước đây, cô ta lại trở nên bình tĩnh.
Đúng lúc này, một bác sĩ đeo khẩu trang đi đến, hai mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu chằm chằm.
“Người nhà bệnh nhân theo tôi đi lấy thuốc.”
Ánh mắt của gã khiến người khác rất khó chịu, Giang Tiêu Tiêu né tránh theo bản năng.
Bác sĩ thấy cô vẫn đứng im thì lặp lại lân nữa: “Người nhà bệnh nhân theo tôi đi lấy thuốc.”
Trong phòng bệnh chỉ có cô và Giang Tình Tình, chắc là bác sĩ nghĩ rằng cô là người nhà bệnh nhân.
Vì vậy, Giang Tiêu Tiêu giải thích: “Tôi không phải người nhà cô ấy.”
Cô còn chưa dứt lời, Giang Tình Tình đã lên tiếng.
“Ba mẹ đi ra ngoài rồi, cô lấy giúp tôi đi.
Giang Tiêu Tiêu muốn từ chối nhưng không hiểu sao ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đồng ý.
Cô đi theo sau bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.
“Haiz.”
Giang Tiêu Tiêu thở dài, có lẽ là do cô áy náy.
Bác sĩ đi đằng trước nghiêng đầu liếc nhìn cô, đáy mắt lóe lên tia sáng khác thường.
Nhưng Giang Tiêu Tiêu không chú ý.
Cô đi theo đối phương vào phòng làm việc.
“Cô chờ một lát, tôi đi lấy thuốc.”
Bác sĩ vào phòng trong, còn Giang Tiêu Tiêu thì chờ ở ngoài.
Một lát sau, gã đira đưa hộp thuốc trong tay cho cô: “Thuốc này một ngày uống ba bữa sau khi ăn.”
Giang Tiêu Tiêu nhận hộp thuốc, cúi đầu xem kỹ.
Cô không để ý thấy bác sĩ lặng lẽ đi vòng ra phía sau.
“Còn thuốc khác nữa không bác sĩ?” Cô ngẩng đầu mới phát hiện bác sĩ không còn ở đây.
Nhận thấy phía sau có người, cô định quay đầu nhìn cho rõ nhưng đối phương hành động nhanh hơn, vươn tay che miệng cô lại.
Gã rất khỏe.
Cô cố gắng vùng ra nhưng không được, chỉ có thể giấy giụa không ngừng.
Đối phương kéo cô vào phòng trong.
Không được! Không thể bị bắt vào đói Đôi mắt cô tràn ngập sợ hãi, cô biết nếu bị kéo vào đó thì mình tiêu đời!
Cô cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu mà gập khuỷu tay lại thúc ra đằng sau.
Đối phương bị đau, phải thả lỏng lực giam cầm cô.
Giang Tiêu Tiêu được tự do, vội vàng xoay người mở cửa chạy ra ngoài.
Song đối phương nhanh chóng đuổi kịp.
Điều kỳ lạ là trên hành lang không có một ai, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng bước chân của cô và tên bác sĩ nọ, còn có tiếng trái tim cô đập dồn dập nữa.
Thấy đối phương sắp đuổi kịp.
Giang Tiêu Tiêu chỉ đành chạy vào câu thang bộ, định chạy xuống sảnh lớn có người.
Nhưng cô vừa mới chạy vào, tên kia đã đuổi kịp, túm lấy tay cô quăng mạnh vào góc tường.
Giang Tiêu Tiêu va mạnh vào tường, sắc mặt trắng bệch vì đau đớn.
“Còn muốn chạy trốn hả?”
Đối phương dồn cô đến tận góc tường, đồng thời gỡ khẩu trang trên mặt ra, để lộ gương mặt mà Giang Tiêu Tiêu quen thuộc.
‘Là anh”
Giang Tiêu Tiêu sợ hãi, nhìn gã chằm chằm.
Tên này không phải ai khác mà chính là kẻ bắt cóc Tiểu Bảo ngày đó, còn bắn cô bị thương.
Gã đàn ông cười u ám: “Không sai, là tao. Đã lâu không gặp.
Nói rôi gã vươn tay sờ má Giang Tiêu Tiêu.
“Đừng chạm vào tôi!” Giang Tiêu Tiêu ghét bỏ xoay mặt đi.
Câu nói này đã chọc giận đối phương, gã túm lấy cổ áo cô ép cô nhìn thẳng vào mình: “Tao nói cho mày biết, mày đã rơi vào tay tao thì tao muốn chạm vào đâu sẽ chạm vào đó.”
Nói đến đây, gã vừa quan sát cô vừa cười một cách bỉ ổi: “Không ngờ mày cũng đẹp đấy, dáng người cũng ngon.”
Nghe vậy Giang Tiêu Tiêu cũng rất sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra bình tính: “Anh động vào tôi thì sẽ không có lợi lộc gì đâu. Hay là anh thả tôi ra, tôi sẽ xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.
Gã là tội phạm bị cảnh sát truy nã, nếu thông minh thì không nên gây án tiếp.
Nhưng tiếc là gã không phải người thông minh.
“Thả con mẹ mày, mày tưởng tao tin lời mày chắc? Cận Tri Thận bắt anh em của tao thì tao sẽ ‘chơi’ đàn bà của nó.”
Dứt lời gã tiến lại gân định hôn cô.
“Buông tôi ra, buông…’ Giang Tiêu Tiêu cố gắng vùng vẫy nhưng bị gã đè chặt lên tường, cô càng giãy giụa gã càng cười hèn mọn.
“Giãy đi, giấy nữa đi Giang Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ bỉ ổi của gã, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Mày vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn, tao sẽ nhẹ nhàng một chút.”
Gã đàn ông võ lên mặt cô.
Giang Tiêu Tiêu không giấy giụa nữa, đối phương xem như cô đã thỏa hiệp, vì vậy gã thoáng thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!