Chương 306
Khi thấy Cận Tri Dực vào phòng, Giang Tình Tình thoáng bối rối nhưng che giấu rất nhanh, nở nụ cười nịnh nọt: “Chào cậu hai, sao cậu lại rảnh rỗi tới thăm tôi vậy?”
Cận Tri Dực đi tới trước mặt cô ta, cười châm chọc: “Cô cảm thấy tôi tới đây để thăm cô à?”
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu chợt cứng đờ giây lát rồi lập tức bình thường trở lại: “Vậy xin hỏi cậu hai có việc gì thế?”
“Có phải cô gọi chị dâu tôi đến bệnh viện không?”
Cận Trị Dực chăm chú nhìn cô ta, cố gắng tìm ra manh mối từ biểu cảm của đối phương.
“Chị dâu?” Giang Tình Tình ngạc nhiên: “Cậu đang nói tới chị gái tôi sao?”
Cận Tri Dực gật đầu.
“Tôi không gọi chị ấy đến bệnh viện.” Giang Tình Tình cười gượng: “Cậu cũng biết là quan hệ giữa tôi và chị không tốt, vậy nên sao tôi lại gọi chị ấy tới bệnh viện chứ?”
“Không phải cô?” Cận Tri Dực híp mắt, không tin lời cô ta.
“Không phải.”
Giang Tình Tình rất bình tĩnh, thoạt nhìn không giống như đang nói dối.
Cận Trị Dực nhíu mày, lẽ nào anh ta hiểu lầm?
“Cậu hai, có phải chị tôi xảy ra chuyện gì không?” Giang Tình Tình hỏi.
“Không có gì.”
Cận Tri Dực nhìn chằm chằm cô ta rồi đi luôn.
Anh ta vừa rời khỏi, Giang Tình Tình lập tức thở phào.
Sợ chết mất!
Nếu không chuẩn bị tâm lý từ trước thì có lẽ cô ta đã để lộ sơ hở trước mặt Cận Tri Dực rồi.
Tuy nhiên, cô ta cũng không dám thả lỏng.
Giang Tiêu Tiêu gặp chuyện, đương nhiên cô ta là đối tượng bị tình nghi số một. Do đó, cô ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, dù ai tới cũng không được để lộ sơ hở.
Sau khi Cận Tri Dực ra khỏi phòng bệnh của Giang Tình Tình, anh ta càng nghĩ càng cảm thấy có điểm bất thường nhưng không nghĩ ra bất thường ở đâu.
Anh ta vẫn cho rằng việc chị dâu gặp nạn chắc chắn có liên quan tới Giang Tình Tình.
Vì vậy, vừa về tới phòng bệnh anh ta lập tức bảo trợ lý kiểm tra video giám sát một lần nữa. Anh ta không tin đối phương khôn ngoan đến độ không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Ông bà Cận biết tin Giang Tiêu Tiêu xảy ra chuyện thì vội vàng tới bệnh viện.
“Tri Dực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy Giang Tiêu Tiêu vẫn hôn mê trên giường bệnh, bà Cận nhíu chặt mày, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
“Con vẫn đang điều tra.” Cận Tri Dực ngập ngừng: “… Ba mẹ, lúc chị dâu bị tai nạn đã có thai hơn một tháng, nhưng mà không giữ được đứa bé.”
Anh ta vừa dứt lời, cả hai ông bà đều ngây người.
Mãi lâu sau bà Cận mới lấy lại giọng nói: “Con… con nói là chị dâu con mang thai ư?”
“Vâng.” Cận Tri Dực gật đầu: “Nhưng không giữ được.”
“Sao lại thế?” Bà Cận khó mà tiếp nhận sự thật tàn khốc này.
Nếu hôm nay không xảy ra chuyện thì mấy tháng nữa bà lại được làm bà nội rồi.
Nhưng bây giờ… bây giờ…
Bà Cận không dằn được tâm trạng đau khổ, vành mắt bất giác đỏ hoe: “Cháu trai đáng thương của tôi mất rồi!”
Ông Cận cũng khó chịu trong lòng, ông ôm vai bà Cận, lẳng lặng vỗ vai an ủi bà.
“Tại sao con bé lại tới bệnh viện? Đến kiểm tra sức khỏe sao?” Bà Cận không hiểu nổi một người khỏe mạnh chạy tới bệnh viện để làm gì.
“Con không biết. Nhưng con đoán chắc là có người gọi chị ấy tới.”
Cận Tri Dực trả lời.
‘Là ai?”
Anh ta cân nhắc chốc lát: “Con nghỉ là Giang Tình Tình.”
“Giang Tình Tình?” Bà Cận nhìn ông Cận rồi hỏi tiếp: “Con có chứng cứ không?’ “Cô ta cũng ở bệnh viện này.”
Ông Cận nhíu mày khi nghe con trai nói vậy: “Cho dù cô ta ở bệnh viện này, nhưng có chứng cứ trực tiếp chứng minh cô ta gây ra không?”
“Không có ạ.”
Sắc mặt Cận Tri Dực trở nên nặng nê: “Dù không có thì con cũng đoán là cô ta.”
Ông bà Cận đã nắm rõ tình hình nhà họ Giang, đúng là có lý do nghi ngờ Giang Tình Tình cố ý hãm hại Tiêu Tiêu.
Nhưng nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, trừ khi có chứng cứ.
“Báo tin cho anh trai con chưa?”
Ông Cận hỏi.
“Con báo rồi, anh ấy đang đặt vé vê nước.”
Ông Cận thở dài: “Tri Thận vừa mới đi công tác thì ra chuyện này, nhất định là nó sẽ tự trách bản thân”
“Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này thì lúc ấy em không nên để Tiêu Tiêu chuyển ra ngoài sống.”
Bà Cận rất hối hận vì lúc đó mình không kiên trì.
“Mẹ, bây giờ nói những chuyện này cũng vô dụng, điều quan trọng nhất là chị dâu bình an vô SIÚ:?
Bà Cận nhìn Giang Tiêu Tiêu trên giường bệnh: “Nhất định con bé sẽ không sao đâu”
Khi máy bay đáp xuống thành phố Cẩm đã là hừng đông.
Cận Tri Thận vừa xuống máy bay là chạy ngay tới bệnh viện, ném lại hành lý cho Cố Niệm.
Sau khi tới bệnh viện, anh đến thẳng phòng bệnh của Giang Tiêu Tiêu.
“Anh!”
Cận Tri Dực trông thấy anh trai, lập tức đứng bật dậy.
Nhưng Cận Tri Thận không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái mà chỉ dán mắt vào Giang Tiêu Tiêu trên giường bệnh, bước từng bước tới chỗ cô.
Hôm qua lúc anh rời nhà đi cô vẫn còn khỏe mạnh: Vậy mà bây giờ cô đã năm ở đây, sắc mặt nhợt nhạt.
“Tiêu Tiêu.” Anh cầm tay cô, nhắm hai mắt lại để che giấu cảm xúc đau lòng.
Cận Tri Dực không dám lên tiếng, chỉ lắng lặng đứng bên cạnh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Cận Tri Thận mới mở mắt ra, mấp máy cánh môi mỏng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Chỉ cần chị ấy tỉnh lại là không sao nữa, có điều…”
Cận Tri Dực khựng lại.
“Có điều gì?” Cận Tri Thận nghiêng đầu nhìn-em trai.
“Đứa bé mất rồi”
“Đứa bé?” Trái tim Cận Tri Thận nhói đau, không phải như anh nghĩ chứ?
“Chị dâu có thai hơn một tháng rôi, nhưng mà không giữ được đứa bé.” Cận Tri Dực nói xong lại vội vàng bổ sung thêm: “Anh, anh đừng buồn. Anh và chị dâu vẫn còn trẻ, lúc nào có con cũng được. Điều quan trọng nhất là chị dâu không sao.”
“Không phải.” Hai hàng lông mày của Cận Tri Thận nhíu chặt vào nhau: “Chú nói là Tiêu Tiêu có thai hơn một tháng rồi ư?”
“Đúng vậy.” Cận Tri Dực gật đầu.
Sao mà Tiêu Tiêu mang thai được?
Cận Tri Thận cảm thấy kỳ lạ, bọn họ chưa thật sự quan hệ vợ chồng, sao cô mang thai được?
Lế nào…
Không thể nào!
Với tính cách của cô, không bao giờ có chuyện cô đón nhận người đàn ông khác.
Vậy rốt cuộc chuyện này là sao?
Cận Tri Dực thấy vẻ mặt anh trai khác thường bèn hỏi han: “Anh, anh sao thế?”
‘Anh không sao.
Trước khi làm rõ mọi chuyện, Cận Tri Thận không muốn nói nhiều.
“Có phát hiện điều gì bất thường không?” Gận Tri Thận hỏi.
“Có người trông thấy chị dâu ngã từ trên cầu thang xuống, nói là nghe thấy có giọng nói của một người đàn ông.”
Cận Tri Thận chau mày: “Đàn ông li”
“Vâng. Nhưng họ đuổi theo mà không thấy ai cả. Chắc là chạy rồi.”
“Xem camera giám sát chưa?”
“Xem rồi. Nhưng camera giám sát bị người ta táy máy nên chúng ta không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!