Chương 322 Trở mặt
Tô Uyển Ương đã ở trên máy bay, vì vậy không gọi điện thoại được.
Cận Tri Thận nhận được tin này, không hề bất ngờ chút nào.
“Biết đích đến của cô ta ở đâu không?”
Cận Tri Thận hỏi.
“Scotland”
Ngón tay của Cận Tri Thận gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt tràn đầy suy tư, một lúc lâu sau anh mới từ tốn nói: “Kiểm tra lịch sử xuất cảnh, đích đến của cô ta không phải Scotland”
Cố Niệm gật đầu: “Vâng, vậy tôi đi tra”
Sau khi Cố Niệm rời đi, Cận Tri Thận đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, quan sát hơn nửa thành phố Cẩm, đôi mắt anh lạnh lẽo, sâu thẳm.
Với tính cách cẩn thận của Tô Uyển Ương, chắc chản không có khả năng đi Scotland, mà cô ta sẽ đến một quốc gia khác, hoặc vốn dĩ không hề ra nước ngoài.
Scotland chỉ là nơi cô ta dùng để che mắt người khác thôi.
Cô ta cho rằng chạy trốn được lúc này là có thể trốn được cả đời ư?
Cận Tri Thận khẽ cười khẩy, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta dễ dàng.
Ngày hôm sau, cổ phiếu của Tô thị bỗng giảm mạnh, các ngân hàng bắt đầu thu hồi khoản vay, ngay lập tức Tô thị đứng trước nguy cơ thiếu hụt nguồn vốn.
Thậm chí vài dự án lớn cũng phải dừng lại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Bên ngân hàng đã hỏi rõ ràng chưa?” Ông Tô giận tím mặt, gào lên với người ở đầu dây điện thoại bên kia.
Bà Tô ở bên cạnh nhìn ông ta đầy lo lắng, Sợ chồng mình kích động quá dẫn đến huyết áp tăng cao, vậy thì kết quả khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng chỉ trong một đêm bỗng xảy ra chuyện như thế, sao có thể không sốt ruột được?
“Cái gì?” Không biết đối phương nói gì mà giọng ông Tô bỗng lên cao chót vót: “Ngân hàng nói như thế thật ư?!”
Ông Tô cúp điện thoại, tức giận mảng: “Thật là vô lý, thật là vô lý!”
“Thế nào rồi?” Bà Tô vội hỏi.
“Bà có biết vì sao đột nhiên công ty lại xảy ra loại chuyện này không?” Ông Tô hỏi.
“Tại sao?”
“Chính là vì thằng nhóc Cận Tri Thận nói với ngân hàng là không được cho Tô thị vay tiền nữa, bằng không Cận thị sẽ ngừng hợp tác với các ngân hàng!”
“Ỷ thế hiếp người! Ỷ thế hiếp người!”
Ông Tô tức run người, thở hồng hộc chừng như sắp ngất đến nơi.
Bà Tô thấy ông như thế thì sợ lắm, vội vàng tiến lên vỗ lưng giúp ông ta, đồng thời khuyên nhủ: “Mình bình tĩnh trước đã, có phải là cấp dưới nhầm lẫn rồi không? Sao Tri Thận ra tay với chúng ta được chứ?”
“Còn không phải là do đứa con gái cưng của bài” Ông Tô quay sang gào lên với bà ta.
Bà Tô sững sờ, ngay sau đó hoàn hồn, vừa uất ức vừa oán trách mà nói: “Ông giận thì giận, cáu với tôi làm gì?”
“Cũng bởi vì Uyển Ương nên Tô thị sắp xong đời rồi đây!”
Ông Tô càng nghĩ càng cảm thấy không thể ngồi chờ chết như thế này được, ông ta phải đi tìm Cận Tri Thận hỏi cho ra nhẽ.
“Uyển Ương thế nào cơ?”
Bà Tô hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng ông Tô không để ý đến bà ta mà đi thắng ra ngoài.
“Ông muốn đi đâu?” Bà Tô đuổi theo.
“Đi tìm Cận Tri Thận”
Bà Tô nghe vậy, chợt khựng lại, nhưng lại đuổi theo ngay: “Tôi đi với ông”
Việc ba mẹ của Tô Uyển Ương tìm đến mình hoàn toàn nằm trong dự đoán của Cận Tri Thận.
“Cô chú, mời ngồi”
Trợ lý dẫn bọn họ đến, Cận Tri Thận vẫn rất lễ phép như bình thường.
“Hừ!” Ông Tô hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống với vẻ tức giận.
“Tri Thận, cháu đừng để ý, chú cháu đang.
bực thôi” Bà Tô lập tức giải thích với Cận Tri Thận.
“Không sao ạ”
Cận Tri Thận trả lời một cách khách sáo, sau đó anh đi đến ngồi đối diện ông Tô, đi thẳng vào vấn đề: “Chú đến tìm cháu là vì chuyện của công ty đúng không.”
Nghe anh nói thế, ông Tô đứng phắt dậy, giọng nói tràn đầy phẫn nộ: “Cháu đã nghĩ tính sẵn đến việc chú sẽ đến tìm chú, phải không? Tri Thận, lần này cháu làm chú thất Vọng quá rồi”
Cận Tri Thận nhìn ông ta, ánh mắt bình tĩnh: “Chú, chẳng lẽ chú không hiểu vì sao Tô thị sẽ rơi vào tình trạng hiện giờ ư?”
Ông Tô nghẹn họng, không trả lời được.
Bởi vì ông ta biết rõ con gái mình có lỗi trước, ông ta cũng không thể oán trách người ta tàn nhẫn.
Trái lại bà Tô lên tiếng: “Tri Thận, hai nhà chúng ta thân thiết bao nhiêu năm rồi mà, dù chuyện lớn đến đâu thì cháu cũng không thể làm như thế với nhà cô chú chứ?”
Cận Tri Thận suy tư chốc lát, rồi lựa lời nói: “Cô à, cô biết con gái của cô đã làm gì không?”
“Cái gì?”
“Con gái cô xúi giục người khác cưỡng.
hiếp Tiêu Tiêu, tuy không thành công nhưng Tiêu Tiêu lại ngã cầu thang. Lúc đó cô ấy đã mang thai hơn một tháng, vì việc.
này mà sẩy thai”
Cận Tri Thận bình tĩnh kể lại những việc Tô.
Uyển Ương đã làm, ông bà Tô nghe mà kinh hãi không thôi, sắc mặt hai người họ.
hết trắng lại xanh, cực kỳ khó coi, mãi mà không nói ra lời.
“Cháu có thể bảo ngân hàng tiếp tục cho Tô thị vay tiền, nhưng Tô Uyển Ương phải trở lại tự thú”
Nói cho cùng, Cận Tri Thận vẫn không dồn Tô thị đến bước đường cùng, mà để lại cho.
bọn họ một lựa chọn.
Ông Tô nhắm mắt, cau mày, trong lòng rất khó đưa ra quyết định, một bên là con gái yêu của mình, một bên là tâm huyết cả đời.
Dù từ bỏ bên nào thì đều là một việc cực.
kỳ đau khổ đối với ông Tô.
“Tri Thận, Uyển Ương và cháu lớn lên bên nhau từ nhỏ, có tình cảm nhiều năm như vậy, cháu bỏ qua cho con bé lần này, bỏ.
qua cho nhà họ Tô, được không?” Bà Tô khẩn cầu, hai mắt đẫm lệ.
Bà ta định đánh bài tình cảm để khiến Cận Tri Thận mềm lòng.
Nhưng Cận Tri Thận không hề dao động: “Cô à, những lời này cô phải nói với Tô Uyển Ương mới phải. Nếu cô ta từng nghĩ đến quan hệ giữa hai nhà họ Cận và họ Tô thì không nên làm ra những việc như thế!”
Người mà Tô Uyển Ương thương tổn chính là cô gái mà anh yêu thương, trân trọng.
“Tri Thận, Uyển Ương cũng chỉ vì quá yêu cháu nên mới làm những việc đó thôi.
Cháu nể tình con bé yêu cháu sâu đậm mà bỏ qua cho nó đi”
Cận Tri Thận không kìm được mà bật cười, như thể nghe được chuyện gì hài hước lắm vậy, anh nhìn bà Tô với ánh mắt đầy vẻ chế giễu: “Cô à, đó không phải là lý do để cô ta tổn thương người khác”
“Tri Thận…”
Bà Tô muốn nói gì nữa, nhưng ngay lập tức.
ông Tô quát to: “Đủ rồi! Đừng nói nữa!”
Sau đó ông ta nhìn về phía Cận Tri Thận: “Chú sẽ khuyên Uyển Ương trở lại đầu thú, nhưng cháu cũng phải thực hiện cam kết của mình”
“Cháu nói được là làm được”
“Được, vậy chú chờ tin cháu.”
Ông Tô đứng dậy định ra về.
Bà Tô quýnh lên, to giọng gào: “Sao ông lại đồng ý với nó chứ? Lẽ nào ông muốn Uyển Ương ngồi tù tỉ : “Bằng không thì sao?” Ông Tô hít sâu một hơi, dẫn lại lửa giận đang sôi trào trong lòng mình, hỏi ngược lại bà ta: “Chẳng lẽ phải lấy cả Tô thị đi đổi cho con bé à?”
“Đó là con gái của ông đấy! Chẳng lẽ nó còn không quan trọng bằng Tô thị nữa hay sao?” Bà Tô nhìn ông ta giống như đang nhìn một người xa lạ.
Ông Tô nhắm mắt lại với vẻ đau xót: “Nó.
phạm sai lầm trước, nó là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình”
“Không, tôi không cho phép ông làm như vậy” Bà Tô quay đầu lại nhìn Cận Tri Thận: “Tri Thận, nếu cậu không để bụng tình cảm của hai nhà chúng ta, vậy cũng đừng trách tôi trở mặt”
Ông Tô nghe vậy thì cau mày: “Bà định làm gì?
“Tôi đi tìm Mộ Lan”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!