Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bé Cưng Tinh Quái MaMi Của Tui Tự Tui Sẽ Giành Full

Chương 328 Tiểu Bảo, ai dạy con thế?

Trước cửa biệt thự, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại, một bóng dáng nhỏ bé nhảy xuống từ ghế sau rồi chạy ngay vào trong biệt thự, thậm chí không thèm đóng cửa lại.

Tiểu Bảo hỏi quản gia với khuôn mặt đỏ bừng: “Ông quản gia ơi, mẹ con đâu ạ?”

“Cô ấy ở trên tầng”

Nghe được đáp án, bé tung tăng chạy lên tầng.

“Cậu chủ nhỏ, cậu đi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã”

Quản gia nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy chạy lên tâng, thầm kinh hãi, vội vàng đuổi theo.

Nếu bé ngã thì ông ấy không gánh nổi trách nhiệm đâu.

“Mẹ ơi!”

Tiểu Bảo đẩy cửa phòng Giang Tiêu Tiêu ra, nhưng trong phòng không có ai cả.

“Mẹ đâu rồi ạ?” Bé quay đầu nhìn quản gia đuổi đến nơi.

“Ở phòng đọc”

Quản gia chưa nói xong thì Tiểu Bảo đã chạy về phía phòng đọc.

“Mẹ!”

Người chưa thấy đâu mà tiếng đã đến trước, Giang Tiêu Tiêu cả kinh, vội vàng xuống khỏi đùi Cận Tri Thận.

Tiểu Bảo chạy vào phòng đọc, thấy ngay Giang Tiêu Tiêu, mặt bé sáng bừng lên, lập tức chạy ào tới nhào vào trong lòng cô.

Dạo này bé con tại tăng cân, Giang Tiêu Tiêu lùi về sau một bước mới đỡ được bé.

“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi” Tiểu Bảo tựa vào lòng cô rồi ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh vì quá đỗi vui mừng.

“Tiểu Bảo có nhớ mẹ không nào?” Giang Tiêu Tiêu véo má bé, cười hỏi.

“Nhớ ạ!”

Nói rất to, rất rõ.

Giang Tiêu Tiêu vui lắm, nụ cười trên mặt cô cũng rạng rỡ hơn.

“Mẹ cũng rất nhớ Tiểu Bảo” Cô dịu dàng nói.

Không biết có phải bởi vì sảy thai không mà cô càng thêm yêu thương Tiểu Bảo, tình thương này ngẩm vào tủy xương.

Giống như bé là đứa con do cô sinh ra vậy.

Nghĩ đến đây, trong mắt cô thoáng hiện nét đau thương.

Chắc hẳn đứa bé ấy cũng cao như Tiểu Bảo rồi.

Tiểu Bảo vẫn còn là trẻ con, không nhận ra được sự khác thương của cô, bé bỏ cặp sách trên lưng xuống sàn nhà rồi ngồi xổm xuống lục lọi.

“Tìm được rồi!”

Bé lấy từ trong cặp ra một tờ giấy cỡ A4 rồi giơ lên cao như hiến vật quý.

“Mẹ, mẹ xem này, là giấy khen đó” Trong giọng nói của bé cất giấu sự mong đợi.

Giang Tiêu Tiêu vội cất những suy nghĩ kia đi, cô nhận lấy giấy khen trong tay bé và nhìn, rồi trợn tron hai mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Giải nhất?”

“Vâng, là bức tranh mẹ dạy con vẽ đạt giải thưởng đó” Khuôn mặt của Tiểu Bảo tràn đầy vẻ kiêu hãnh.

“Thế ư?” Giang Tiêu Tiêu vui vẻ hôn má bé, sau đó xoa đầu bé và nói: “Tiểu Bảo nhà chúng ta giỏi quá đi mất”

Cô nghiêng người, đưa giấy khen cho Cận Tri Thận vẫn luôn không nói gì từ nãy đến giờ: “Anh mau xem này, Tiểu Bảo giành được giải thưởng đấy”

Ngay sau đó Tiểu Bảo bỗng nói: “Thì ra ba cũng ở đây ạ”

Giang Tiêu Tiêu:…

Hóa ra bé không chú ý đến ba mình.

Cô nhìn về phía Cận Tri Thận với ánh mắt thương hại, sắc mặt của anh không mảy may dao động, không nhìn ra được tâm trạng của anh lúc này.

Anh khẽ nhướng mày: “Không muốn được thưởng à?”

Vừa nghe có thưởng, Tiểu Bảo lập tức xông lên, leo lên chân anh một cách thuần thục, ngồi đối mặt với anh.

“Ba ơi, con thích ba nhất”

Một nụ hôn đầy nước miếng in lên mặt Cận Tri Thận.

Anh hơi nhãn mày.

Bởi vì là con trai mình nên mới không ghét bỏ, nếu là người khác sớm đã bị ném văng ra rồi.

“Con thích ba nhất?” Cận Tri Thận nhìn bé với ánh mắt nghỉ ngờ.

“Vâng ạ, vâng ạ” Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh.

“Thế mẹ con thì sao?”

“Mẹ..” Tiểu Bảo nghiêng đầu, suy nghĩ nghiêm túc, sau đó trả lời, giọng nói giòn giã: “Con yêu mẹ nhất”

“Phụt!”

Giang Tiêu Tiêu phì cười: “Con trai, con biết thích và yêu khác nhau như thế nào.

không?”

“Biết chứ ạ! Yêu là rất rất rất thích!”

Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu nhìn về phía Cận Tri Thận, hai người nhìn nhau với vẻ mặt bất lực.

Không ngờ nhóc con này cũng hiểu nhiều lắm.

“Vậy là con vẫn thích mẹ nhất chứ không phải ba à” Cận Tri Thận giả vờ tức giận.

“Không phải, không phải”

Tiểu Bảo lắc đầu ngay: “Con thích ba nhất, yêu mẹ nhất”

“Con vừa mới nói yêu là rất rất rất thích mà? Thế chẳng phải con thích mẹ nhất hay sao?”

Cận Tri Thận nói lòng vòng một hồi làm Tiểu Bảo choáng váng.

“Con… con..” Tiểu Bảo không lý sự lại được ngay, cuống đến độ sắp khóc.

Giang Tiêu Tiêu thấy thế, tức giận trừng mắt nhìn Cận Tri Thận, rồi cô nhẹ giọng dỗ dành Tiểu bảo: “Tiểu Bảo đừng nóng, ba con trêu con thôi. Con thích ba nhất là đúng mà”

“Thật sao ạ?” Sắc mặt Tiểu Bảo khôi phục lại như thường.

Giang Tiêu Tiêu cười: “Đúng vậy.”

Trước ánh mắt cảnh cáo của Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Thận cất ý định trêu chọc Tiểu Bảo đi, hỏi: “Con muốn thưởng cái gì?

“Em gái ạ”

Tiểu Bảo trả lời ngay lập tức, giống như bé đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.

Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu đều ngớ ra, nhưng bọn họ hoàn hồn lại ngay.

“Tiểu Bảo, ai dạy con thế?” Cận Tri Thận sầm mặt hỏi.

“Chú ạ. Chú nói nếu con có thêm em gái thì em có thể chơi với con, có thể đến nhà trẻ với con nữa”

Giang Tiêu Tiêu cạn lời: “Em trai anh đúng là cái gì cũng dạy được”

Cận Tri Thận nhìn cô, trong mắt cất giấu nét lo âu, cô vừa mất đi một đứa bé, bây giờ nhắc đến chuyện có con, anh sợ cô sẽ đau lòng.

Giang Tiêu Tiêu nhận ra sự lo lắng của anh, bèn cầm tay anh và nhẹ giọng nói: “Đừng lo, em không yếu ớt như thế đâu”

Chuyện năm đó cô cũng chịu đựng một mình, hơn nữa trải qua nhiều chuyện rồi, cô sớm đã dựng lên cho tầng phòng ngự vững chắc cho bản thân.

Cô càng nói như thế, anh càng đau lòng.

“Tiêu Tiêu..” Anh nhìn cô với ánh mắt đau lòng.

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Đừng bày ra vẻ mặt như thế, em không sao thật mà. Có anh ở bên em là đủ rồi”

Cận Tri Thận cầm ngược lại tay cô, hai người bọn họ đối diện, mãi lâu không dời mắt khỏi nhau, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.

Tiểu Bảo bị ngó lơ giãy giua: “Ba, mẹ!”

Tiếng hô của Tiểu Bảo thành công gọi bọn họ hoàn hồn.

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, xoa đầu bé: “Tiểu Bảo, chúng ta thưởng cái khác được không?”

“Con muốn có em gái cơ, không được sao ạ”

“Tiểu Bảo ngoan, em gái về sau mới có được, con đổi một phần thưởng bây giờ con muốn nhất, dược không nào?”

Tiểu Bảo bĩu môi: “Nhưng con chỉ muốn có em: Bé còn nhỏ mà đã cố chấp lắm rồi.

Giang Tiêu Tiêu nhìn về phía Cận Tri Thận với vẻ bất lực.

“Tiểu Bảo, chúng ta đi nghỉ, đi chơi, được không?” Cận Tri Thận hỏi bé.

Tiểu Bảo vừa nghe nói được đi chơi, lập tức reo lên: “Được ạ, được ạ. Vậy chúng ta đi đâu chơi ạ?”

“Con muốn đi đâu?” Giang Tiêu Tiêu hỏi.

“Disneyland ạ”

Trẻ con thích nhất công viên giải trí đầy tuổi thơ.

“Được” Cận Tri Thận đồng ý.

Giang Tiêu Tiêu nhướng mày ngạc nhiên, anh nói muốn đi ra đảo mà? Sao lại đổi thành Disneyland?

“Lúc chúng ta về nước thuận đường đi Disneyland” Cận Tri Thận nói.

“Như thế có mệt quá không?” Giang Tiêu Tiêu sợ làm như vậy mọi người sẽ rất mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận