Chương 349
Với sự trợ công của Tiểu Bảo, Tổng Thanh Uyển cũng không tiền từ chối.
Bà Cận ở bên cạnh thấy vậy cũng không thể nói được gì, chỉ đành đi cùng đám trẻ đến nhà hàng.
Sau khi đến nhà hàng, Cận Tri Dực ngồi bên cạnh Tổng Thanh Uyển, rồi đưa thực đơn cho cô ấy luôn, nhưng đối phương lập tức xua tay.
Vốn dĩ cô ấy đã quấy rầy bọn họ rồi, bây giờ lại còn để cô ấy gọi món nữa, trong lòng cô ấy băn khoăn lắm.
Giang Tiêu Tiêu quan sát sự tương tác giữa hai người họ, không nhịn được mà cười trộm, xem ra hai người này có hy vọng thật rồi. Để tránh cho Tông Thanh Uyển bối rối, cô bèn cầm lấy thực đơn.
Trong lúc dùng bữa, Tống Thanh Uyển tỏ ra rất thận trọng, hết sức câu nệ, Giang Tiêu Tiêu cũng hiểu được, cho nên vẫn luôn quan tâm cô ấy.
Còn Cận Tri Dực bày ra vẻ ông lớn, ngồi cà lơ phất phơ bên cạnh.
Trò chuyện một lúc, Giang Tiêu Tiêu và Tổng Thanh Uyển trở nên thân thiết hơn, cô nghĩ đến chuy xảy ra trong cửa hàng trang sức hôm nay, bèn hỏi: “Thanh Uyển, em mua vòng ngọc là để tặng ai à?”
Tống Thanh Uyển gật đầu, nói: “Sắp đến sinh nhật mẹ em, nên em muốn mua chiếc vòng tay này làm quà tặng mẹ.”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy thì mỉm cười, nói: “Em hiếu thảo quá.
“Hai mẹ con em vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, trước đây gia cảnh không mấy khá giả, bây giờ em có năng lực rồi, thế nên em cố gắng làm hết những gì có thể làm cho mẹ. Nói đến đây, Tống Thanh Uyển hơi cúi đầu.
Nghe cô ấy nói, bà Cận im lặng nãy giờ bỗng hỏi: “Vậy ba cháu đâu?”
Khi nhắc đến ba mình, trên mặt Tống Thanh Uyển hiện lên nét khổ sở, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Ba cháu mất vì bệnh tật khi cháu còn nhỏ rồi ạ, mẹ cháu và cháu nương tựa vào nhau, mẹ phải chịu rất nhiều đau khổ”
Bà Cận không ngờ mình vừa hỏi đã chạm vào vết thương lòng của đối phương, nhất thời cảm thấy lúng túng.
Thấy Tống Thanh Uyển rơm rớm nước mắt, Cận Tri Dực đưa khăn giấy trên bàn cho cô ấy, nói: “Chuyện cũng đã qua rồi, có gì để nói nữa đâu, tranh thủ ăn thôi không thức ăn nguội mất.”
Nói rồi, anh ta gắp một con tôm to bỏ vào bát của Tổng Thanh Uyển, cô ấy nhìn anh ta với ảnh mắt cảm kích, cũng không nói chuyện nữa.
“Cô Tống, cô đừng khách sáo làm gì, trông cô gầy quá, phải ăn nhiều vào.”
Sau khi biết được hoàn cảnh gia đình của Tổng Thanh Uyển, thái độ của bà Cận cũng tốt hơn trước.
Tống Thanh Uyển nói: “Cháu biết ạ, cô không cần phải khách khí thế đầu cô, cứ gọi cháu là Thanh Uyển là được rồi, gọi cô Tổng cháu không nhận nổi đâu ạ.
Bà Cận gật đầu cười.
Trong bữa cơm, Tổng Thanh Uyển tỏ ra rất thích Tiểu Bảo, thỉnh thoảng gắp thức ăn ở chỗ mình cho bé, còn bóc tâm bỏ vào bát của bé.
Tiểu Bảo cũng rất nể mặt mà ăn sạch thức ăn Tống Thanh Uyển gắp cho mình, còn vừa ăn vừa nói: “Chị xinh đẹp ơi, chị có bạn trai không, Tiểu Bảo thích chị lắm đó.”
Tiểu Bảo vừa nói xong đã nhận ngay ánh mắt tử vong của Cận Trí Dực, anh ta cầm đũa lên gõ đầu bé và dạy dỗ: “Con nít con nổi như cháu biết cái gì là thích hả, hơn nữa cháu phải gọi là cô xinh đẹp chứ không phải chị đâu.”
Tiểu Bảo ăn đau, vẫn không chịu thua: “Cô xinh đẹp tốt với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mới thích chứ. Mà cô xinh đẹp có liên quan gì với chủ đầu Tiểu Bảo thích chú cũng không xen vào được.”
Nói rồi bé còn nhăn mặt le lưỡi với Cận Tri Dực, lời bé nói làm Tổng Thanh Uyển và Giang Tiêu Tiêu buồn cười, không ngờ bé lại tinh ranh như thế.
Cận Tri Dực bị Tiểu Bảo làm cho nghẹn họng, không thể phản bác lại được, anh ta giả bộ muốn đánh bé, bé vội vàng trốn vào lòng bà Cận, lại còn làm bộ oan ức mà nói: “Bà nội ơi, chú muốn đánh cháu.”
Bà Cận lập tức đánh vào vai Cận Tri Dực một cái, rồi ôm Tiểu Bảo nói: “Bà nội giúp cục cưng của bà trả thù rồi.”
Tiểu Bảo nằm trong lòng bà Cận, nhìn về phía Cận Tri Dực với vẻ đắc ý, anh ta cũng không làm gì được.
Nhìn mọi người cười đùa trêu chọc nhau, Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được Cận Tri Dực đối xử rất đặc biệt với cô ý tá này, chưa biết chừng có thể tác hợp hai người bọn họ thành một đôi thật.
Sau khi ăn xong, Tổng Thanh Uyển định đi về, Cận Tri Dực và bà Cận cũng cùng nhau rời đi.
Giang Tiêu Tiêu lo lắng cho Cận Tri Thận nên không về cùng bọn họ, dù sao người cuồng công việc mỗi khi làm việc hăng say đều sẽ quên ăn cơm đúng giờ.
Thế nên cô đành phải dẫn Tiểu Bảo đến công ty của Cận Tri Thận. Sau khi vào văn phòng, Tiểu Bảo lập tức chạy ra ngoài chơi, Cận Tri Thận vẫn đang làm việc, khi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cô mới ngẩng đầu lên gọi anh dùng com.
Cận Tri Thận mỉm cười ôm Giang Tiêu Tiêu vào trong lòng, dịu dàng hỏi cô: “Trông em có vẻ vui, hôm nay mọi người đi chơi những đâu?”
“Thì đi trung tâm thương mại thôi, nhưng mà bọn em gặp được một chuyện rất thú vị, liên quan đến Tri Dực.
Vừa nghe chuyện có liên quan đến Cận Tri Dực, Cận Tri Thận tỏ ra rất hứng thú, chuẩn bị sẵn sàng chăm chú lắng nghe.
“Hôm nay bọn em đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Tri Dực nhìn thấy có hai người đang gây khó dễ một cô gái bèn đứng ra giúp đỡ cô ấy xử lý tình huống ấy, cô bé ấy chính là y tá chăm sóc Tri Dực lúc còn ở bệnh viện.
Hơn nữa em nhận ra được Tri Dực đối xử với cô y tá ấy rất khác biệt, có khi hai người họ có thể nên duyên đấy”
Giang Tiêu Tiêu nói xong thì nhướng mày, còn Cận Tri Thận khá ngạc nhiên, không ngờ lại có người có thể được em trai phong lưu của anh đối đãi đặc biệt, xem ra sắp có chuyện vui thật rồi.
Anh nở nụ cười, ăn thức ăn Giang Tiêu Tiêu đút cho mình rồi dịu dàng nói: “Nếu Tri Dực có thể một lòng một dạ thật thì ba mẹ cũng không cần bận tâm chuyện kết hôn của nó nữa.
Nghe anh nói vậy, Giang Tiêu Tiêu bĩu môi, lẩu bầu: “Cứ như anh thì bớt lo lắm ấy.”
Hai người họ ngồi sát vào nhau, đương nhiên Cận Tri Thận có thể nghe rõ cô nói gì, anh buồn cười, véo eo cô trêu ghẹo: “Dù anh không bớt lo, chẳng phải trái tim vẫn bị em cầm tù đấy thôi.”
Khi nói, hô hấp ấm áp của anh phả lên cổ Giang Tiêu Tiêu, làm cô cảm thấy tê tê.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!