Chương 383 Anh xem thường tôi đấy à
Hai người bọn họ thận thiết một lúc rồi Giang Tiêu Tiêu thức thời thả Cận Tri Thận đi, tuy anh thuộc về cô nhưng cũng không thể cứ làm lỡ công việc của anh được.
Sau khi Cận Tri Thận rời đi, cô lại trở lại vị trí công tác của mình, bật chế độ cuồng công việc, nếu không thể giúp anh ở những chuyện khác, vậy thì cố gắng hoàn thành tốt công việc trong công ty đi.
Ở một bên khác, Cận Tri Dực không có được sự an ủi như hai người bọn họ, bởi vì chuyện tối qua mà anh ta gần như trắng đêm không ngủ, mãi khi gần sáng anh ta mới ngủ say.
Tống Thanh Uyển giao ban xong thì đến nhà Cận Tri Thận như mọi ngày, cô ấy mở cửa, gọi vài tiếng nhưng không thấy ai trả lời.
Cô ấy cảm thấy khó hiểu, nếu như thường lệ thì Cận Tri Dực sớm đã kêu gào sắp chết đói rồi, sao hôm nay lại yên tĩnh thế này?
Tổng Thanh Uyển vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra ở đây ngày hôm qua, nếu cô ấy biết thì sợ rằng sẽ không dám đến rồi.
Cô ấy đi lên tầng, khẽ gõ cửa, thấy không ai đáp lại thì dứt khoát mở cửa ra, phát hiện Cận Tri Dực đang nằm ngủ say trên giường.
Tổng Thanh Uyển nhìn thấy tướng ngủ của Cận Tri Dực, không nhịn được mà cười trộm: Người này ngủ trông thô lỗ quá thể. Cô ấy đắp kín chăn cho anh ta, định làm vài món cho đối phương.
Tống Thanh Uyển mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có đủ loại nguyên liệu nấu ăn cần thiết, cô ấy không ngờ cậu ấm như anh ta sẽ tự mình đi mua thức ăn, quả là khiến cô ấy được mở rộng tầm mắt.
Tuy nhiên trong ngăn mát của tủ lạnh phần lớn là nguyên liệu để làm vài món thức ăn nhanh, chắc hẳn để bớt việc nên anh ta mới mua về.
Thật ra cô ấy không biết rằng những thứ đó đều là do bà Cận ép Cận Tri Dực mua, dù anh ta không biết làm gì cả thì cũng không đến mức để mình chết đói.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tổng Thanh Uyển bắt đầu trổ tài trong phòng bếp. Cô ấy sống một mình bên ngoài, cho nên rất giỏi việc nấu các món ăn gia đình, một lát sau phòng bếp tỏa ra mùi thơm.
Cận Tri Dực đang ngủ say trên tầng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì mò xuống dưới nhà với đôi mắt hãy còn lim dim buồn ngủ.
Khi anh ta nhìn thấy bóng dáng nhỏ con đang bận rộn trong phòng bếp, khóe miệng chợt cong lên.
Cận Tri Dực yên lặng tựa vào cửa nhìn đối phương, bỗng cảm thấy nếu có được người vợ như thế này thì cuộc đời cũng coi như viên mãn.
Tống Thanh Uyển không hề hay biết sau lưng có một tầm mắt nóng bỏng đang nhìn chăm chằm vào mình, lúc này trên trán cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô ấy hoàn toàn không quan tâm.
Tinh một tiếng, chuông báo của lò vi sóng vang lên, Tổng Tanh Uyển vội vàng lấy cháo đã được nấu xong ra ngoài, đang định mang ra phòng khách, vừa quay đầu thì thấy Cận
Tri Dực đang nhìn mình với vẻ tươi cười. “Anh làm tôi sợ hết hồn, sao mà xuống rồi cũng không nói tiếng nào thế?” Tổng Thanh
Uyển oán trách. “Nếu tôi lên tiếng thì chẳng phải quấy rầy cô à, không ngờ cô khéo tay thật đấy, cũng coi như vợ hiền dâu đảm rồi.” Nhìn thấy món ăn mà Tống Thanh Uyển làm xong, Cận Tri Dực cầm lòng không đặng mà khen ngợi.
Tống Thanh Uyển nghe vậy, liếc xéo anh ta một cái: “Còn không mau lại đây giúp tôi một tay.
Cận Tri Dực vui vẻ nghe lệnh, sau khi bưng tất cả món ăn lên bàn, anh ta cũng sắp chảy nước miếng luôn rồi.
Không biết vì sao khi nhìn thấy những món ăn gia đình này, Cận Tri Dực cảm thấy những sơn hào hải vị ở bên ngoài thua kém chúng rất nhiều.
Anh ta gắp một miếng cá cho vào miệng, thịt rất tươi ngon, làm anh ta phải giơ ngón cái lên.
Tống Thanh Uyển thấy anh ta ăn uống ngon lành thì cảm thấy rất đắc ý.
Nhưng mà ngay sau đó, Cận Tri Dực mở miệng làm cô ấy muốn bóp chết đối phương. “Cô làm y tá đúng là đáng tiếc, nắm chắc thời cơ tìm một người đàn ông tốt mà kết hôn, sẽ chẳng có anh chàng nào từ chối một cô gái tự tay nấu ăn cho mình đâu.”
Tống Thanh Uyển tức giận phản bác: “Tại sao tôi lại không làm y tá được? Anh xem thường tôi đấy à?”
Nghe cô ấy nói, Cận Tri Dực lè lưỡi, cắn nhắn: “Đến cả tiêm cũng không chuẩn, cô là một y tá hợp cách được à? May cho cô là gặp được bệnh nhân dễ nói chuyện như tôi đấy, nếu là những người khác thì đã đến chỗ y tá trưởng cáo trạng cô từ lâu rồi.
Tống Thanh Uyển nghe vậy thì đỏ mặt, bởi vì anh ta nói đúng, nhưng cô ấy vẫn không chịu thua, nói: “Có người nào lần đầu làm y tá là làm tốt được ngay đầu, ai cũng phải tích lũy kinh nghiệm từng ngày thôi. Chắc chắn tôi sẽ càng ngày càng giỏi. “Tốt nhất là vậy, nhưng tôi cũng không ngại cô làm giúp việc riêng của tôi đâu.” Cận Tri Dực cười nói.
Mặt Tổng Thanh Uyển lại đỏ hơn, dứt khoát gắp một chiếc đùi gà bỏ vào trong bát Cận Tri Dực, hung tợn nói: “Anh không đứng đắn gì cả, ăn cơm cũng không lấp kín miệng anh được.
Cận Tri Dực nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy mà vui vẻ vô cùng, sự khó chịu tối hôm qua cũng tan biến trong khoảnh khắc này.
Ăn cơm xong, hai người bọn họ cùng nhau thu dọn bát đũa, Tống Thanh Uyển rửa bát, còn Cận Tri Thận g rác rưởi trong phong bếp lại một chỗ. Không hiểu sao, một cảm xúc kỳ lạ bỗng xuất hiện trong lòng anh ta.
Tại sao anh ta lại có cảm giác như phong cách chung sống của mình và Tổng Thanh Uyển bây giờ giống như đôi vợ chồng son vừa mới kết hôn thế nhỉ?
Cận Tri Dực bị ý nghĩ của mình dọa sợ hết hồn, vội vàng bác bỏ ý nghĩ không giống mình lúc thường này đi: Kết hôn gì mà kết hôn, mình vẫn chưa chơi đủ mà.
Lẽ nào gần đây anh ta bị anh trai và chị dâu mình ngược đãi chưa đủ? Hay là do hiện giờ anh ta thiếu hụt tình yêu quá?
Thế nhưng, nhìn bóng dáng bận bịu của Tống Thanh Uyển, anh ta lại cảm thấy cuộc sống bình thường như thế này cũng rất thú vi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!