Chương 423 Sớm muộn gì cũng có ngày giết chết cô
Cận Tri Thận nghe vậy cũng chỉ nhíu mày, nói: “Trợ lý của tôi có thể giải quyết được, việc nhỏ như thế này không cần phải chiếm dụng tài nguyên công cộng.”
Cảnh sát khá bất ngờ khi Cận Trị Thận không ra vẻ ta đây.
Đang lúc bận rộn, người nào người nấy cũng có phải làm việc của mình.
Cố Niệm đi chưa đến một tiếng đã cấp tốc quay trở lại.
Vừa trông thấy anh ấy trở về, Cận Tri Thận lập tức đứng dậy, nhìn anh ấy và hỏi: “Sao rồi? Kiểm tra chưa?”
Cố Niệm gật đầu, nhưng trông vẻ mặt của anh ấy như là không biết nói sao cho phải.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Một suy nghĩ không mấy lạc quan nảy ra trong đầu Cận Tri Thận, nếu có người cản tay từ giữa, tiêu hủy chứng cứ thì sợ rằng chuyện này khó giải quyết hơn rất nhiều.
“Chứng cứ bị tiêu hủy?” Bởi vì thật sự quá lo lắng nên Cận Tri Thận không nhịn được mà bật hỏi.
Cổ Niệm sợ anh nghĩ nhiều, vừa thở hổn hển vừa lắc đầu liên tục: “Cũng không phải thể, có điều tôi không nhận ra người trong camera là ai?
Việc này rất kỳ lạ.
Năng lực công tác của Cố Niệm rất cao, anh ấy có thể nhớ hết tất cả những người Cận Tri Thận quen biết trong giới kinh doanh.
Thậm chí có những người quan trọng anh không nhớ được mà Cố Niệm vẫn biết rõ chứ đừng nói là người có thể làm việc này.
Bỗng nhiên Cố Niệm sực nhớ điều gì, nói ngay: “Tôi có phục chế đoạn video đó mang đến đây, anh xem thử đi.”
Bấy giờ cảnh sát ở bên cạnh cũng hoàn hồn, nói: “Bên này có máy tính, đưa USB cho tôi là được”
Dù sao cũng là vật chứng quan trọng, cũng coi như có quan hệ trọng yếu với việc tra án của bọn họ, nhất định bọn họ sẽ coi trọng.
Cố Niệm lập tức đưa USB cho đối phương, chẳng mấy chốc hình ảnh của camera giám sát hiện lên trên màn hình máy tính.
Tuy cách khá xa nhưng vẫn còn có thể quan sát rõ ràng, người phụ nữ xa lạ nọ ngồi trong quán cà phê đợi một lát thì tội phạm đi vào.
Hai người bọn họ trò chuyện một lúc, sau đó tội phạm vui vẻ đi ra ngoài.
Xem ra tội phạm không nói dối, có người đưa ra lời hứa ngon ngọt nên cô ta mới quyết định làm việc này.
Nhưng rốt cuộc là ai mới có thể đưa ra những lời hứa đó?
Nếu không quen biết thì tại sao lại căm thù Giang Tiêu Tiêu đến như vậy?
Quan sát video xong, một cảnh sát bỗng nói: “Sao tôi lại cảm thấy người này quen quen thế nhỉ?”
Mấy cảnh sát cũng hơi nghi hoặc, quay ra nhìn nhau mãi.
Cuối cùng cũng có một người nhớ ra, anh ta vỗ đùi, nói: “Người phụ nữ này có tiền án! Ngay cục chúng ta, năm ngoái có vào”
Các cảnh sát nghe anh ta nói vậy, tức khắc cũng lảng máng nhớ ra cái gì.
Trong đó có một người phản ứng mau lẹ, nhanh chóng đi tra xét lý lịch tư pháp.
“Tìm được rồi, chính là người này, Từ Á Vân, là một kẻ chuyên tái phạm. Vi phạm gần đây nhất là năm ngoái với tội danh trộm cắp, vào vài tháng, đầu năm nay mới được thả ra, bảo sao tôi lại thấy quen mắt như thế?
Vốn dĩ Cận Tri Thận cho rằng việc này đã có chút manh mối rõ ràng, nhưng càng nghe cảnh sát nói chuyện, anh càng cảm thấy không thích hợp.
Nói cho cùng, nếu quả thật là tội phạm có ý định giết người thì trước đó không thể nào bị bắt chỉ vì trộm cắp được.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, xem ra người phụ nữ này cũng chỉ là một quân cờ bị thu mua, lấy tiền làm việc giúp người khác.
Chỉ 1 người đứng sau sai khiến tất cả là một người khác.
Cảnh sát thấy dáng vẻ của Cận Tri Thận hiện giờ cũng sợ hết hồn, vội nói: “Cậu Cận, anh yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ bắt giữ người này, cho anh và vợ anh một câu trả lời”
Cận Tri Thận gật đầu một cách lạnh nhạt, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi rời khỏi đó.
Tuy anh biết là người khác sai khiến nhưng bây giờ bắt người phụ nữ kia lại cũng không thiệt gì, chưa biết chừng uy hiếp, dụ dỗ một chút còn có thể khai ra đầu sỏ sau cùng.
Nhưng, với Cận Tri Thận mà nói, manh mối gần như đứt đoạn hết, tâm trạng của anh cũng không khá hơn chút nào.
Cố Niệm giống như nhìn thấu nỗi lòng của anh, chần chừ rồi hỏi: “Anh có định tiếp tục điều tra nữa không?”
mưu.” Cận Tri Thận gật đầu, thuận miệng nói: “Tôi và cậu cùng đi tra, cần phải bắt được kẻ chủ Cố Niệm hiểu rõ sức nặng của câu nói này, bất kỳ việc gì liên quan đến Giang Tiêu Tiêu, anh chưa bao giờ lơ là.
Hơn nữa cũng may là không có mệnh hệ gì, nếu không chỉ e mợ chủ sẽ chết trên sân thượng của bệnh viện, sự việc nghiêm trọng đến mức ấy thì dĩ nhiên là Chủ tịch Cận sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng.
Cận Tri Thận thầm nghĩ lần này không bắt được chủ mưu nhất quyết không bỏ qua.
Nếu không sau này, thậm chí không thể bảo đảm an toàn cho người phụ nữ mình yêu thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho cô được.
Cùng lúc đó, Giang Tình Tình đang mặc một bộ váy liền xinh đẹp, cầm ly rượu vang từ từ thưởng thức.
Cô ta vẫn chưa biết bên phía Cận Tri Thận đang điều tra việc này.
Cô ta khẽ nở một nụ cười đắc ý, nếu chuyện lần này thành công, vừa hay có thể diệt trừ con khốn Giang Tiêu Tiêu.
Dù không thành công thì cũng chẳng liên quan gì đến cô ta cả.
Người phụ nữ kia là hung thủ trực tiếp, giờ đã bị bắt về đồn cảnh sát, nhất định sẽ bị kết án.
Dù bọn họ có điều tra thế nào cũng không thể tra ra cô ta được, cuối cùng bây giờ cô ta có thể kê cao gối ngủ.
Về phần Từ Á Vân bị coi như chủ mưu, bây giờ sớm đã cao chạy xa bay ra nước ngoài rồi.
Dù cảnh sát muốn điều tra cũng là mò kim đáy bể thôi, tuyệt đối không tìm được.
Giang Tình Tình khẽ mỉm cười, trong lòng mừng thầm, dường như vô cùng thỏa mãn với kế hoạch không chút sơ hở nào của mình.
Chỉ có điều thật là đáng tiếc, vẫn không giết chết được Giang Tiêu Tiêu.
Cô ta thầm thở dài, tựa hồ rất bất mãn.
Có điều… Ánh mắt Giang Tình Tình lay động, cô ta cười khẩy: “Giang Tiêu Tiêu, sớm muộn gì cũng có ngày tội giết chết cô”
Giang Tình Tình đang vui vẻ, giọng của Thẩm Thục Lan bỗng vang lên.
“Tình Tình, mẹ làm cháo yến mạch cho con này, con có muốn ăn chút không? Mẹ vào nhé?”
“Mẹ vào đi.”
Giang Tình Tình đặt ly rượu xuống, ra mở cửa cho Thẩm Thục Lan.
Hiển nhiên Thẩm Thục Lan nhận ra Giang Tình Tình đang bèn, bèn hỏi: “Tình Tình gặp chuyện gì vui vẻ à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!