Chương 443 Thư tình
Lời nói của Cận Tri Dực giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tại Tổng Thanh Uyển.
Cô ấy cho rằng mình nghe lầm, có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô ấy thôi, nhưng sự thật chứng minh cô ấy không hề nghe lầm. “Cận Tri Dực, anh có biết anh đang nói gì không?” Tổng Thanh Uyển nói, giọng cô run ray.
Cận Tri Dực sợ Tống Thanh Uyển bị câu nói bất thình lình của mình dọa, vội vàng giải thích: “Dĩ nhiên là tôi biết mình đang nói gì, Tiểu Uyển, tôi không nói đùa, tôi thật lòng đấy!
Anh ta muốn đi kéo tay Tổng Thanh Uyển nhưng lại bị cô né tránh.
Tống Thanh Uyển nhìn Cận Tri Dực với ánh mắt nghi ngờ, nói rõ từng chữ: “Cận Tri Dực, anh có biết thế nào là thích, thế nào là yêu không? Anh có từng nghĩ mình thích tôi ở điểm nào không?” “Tôi.” Đối mặt với câu hỏi liên tiếp của Tổng Thanh Uyển, Cận Tri Dực không biết nên trả lời như thế nào.
Những năm qua anh ta bất cần đời đã quen, chưa từng thật sự thích một ai đó.
Anh ta chỉ biết Tổng Thanh Uyển mang đến cho anh ta một cảm giác không giống những người khác.
Nhưng cụ thể là thích thế nào, anh ta lại không nói ra được.
Thấy Cận Tri Dực chần chừ, Tổng Thanh Uyển hiểu ngay. “Xin lỗi, ngay cả thích tôi ở điểm nào anh cũng không biết thì tôi không thể đồng ý yêu cầu của anh được. Xin lỗi, tôi còn có việc, xin đi trước.
Nói xong, Tống Thanh Uyển rời đi luôn.
Hiện tại, Tống Thanh Uyển vô cùng tỉnh táo, cô ấy biết rõ người đàn ông này rất có địa vị, là người mà cô ấy không thể với tới.
Tuy trước đây cô ấy cũng từng nghĩ đến việc ở bên Cận Tri Dực, nhưng nếu phải bắt đầu mối tình này thật thì cô ấy sẽ do dự.
Suy cho cùng, bậc cửa nhà họ Cận không dễ vào.
Tuy vậy trong lòng cô ấy vẫn có chút vui vẻ, không ngờ Cận Tri Dực có tình cảm với cô ấy thật.
Nhìn bóng lưng Tống Thanh Uyển đi xa, Cận Tri Dực cảm thấy trong lòng khó chịu.
Lần đầu tiên anh ta tỏ tình với người khác, vậy mà lại bị từ chối.
Anh ta gục đầu xuống, nếu biết trước sẽ xảy ra tình huống này thì anh ta không nên nói ra.
Giờ thì hay rồi, nhất định Tổng Thanh Uyển sẽ hiểu lầm anh ta, còn sẽ nghĩ rằng anh ta là loại công tử bột đó nữa.
Hầy, tật xấu nói chuyện không suy nghĩ mãi mà không sửa được.
Thấy đối phương đã đi xa, Cận Tri Dực đành phải tập tễnh đi về phòng. “Tri Dực? Kiểm tra thế nào rồi con?” Bà Cận thấy Cận Tri Dực về phòng, bèn hỏi.
Nhưng Cận Tri Dực giống như không nghe thấy, mất hồn mất vía đi vào trong phòng.
Bà Cận thấy thế, cảm thấy khó hiểu.
Đến buổi chiều, Giang Tiêu Tiêu từ công ty về nhà, bà Cận kéo ngay cô lại. “Tiêu Tiêu à, con đi xem Tri Dực đi, hôm nay sau khi từ bệnh viện về nó cứ ở trong phòng thôi. Mẹ gõ cửa hỏi nó cũng không trả lời, nó bị cái gì kích thích nữa không biết?”
Nghe vậy, lòng hiếu kỳ của Giang Tiêu Tiêu bị khơi lên, rốt cuộc cậu hai Cận bị cái gì đả kích đến nỗi mất đi sức sống như vậy?
Giang Tiêu Tiêu cầm một cốc sữa bò lên tầng, gõ nhẹ cửa phòng Cận Tri Dực. “Tri Dực, tôi vào được không?”
Không có tiếng đáp lại.
Giang Tiêu Tiêu lại gõ vài cái nữa, cửa phòng mới từ từ mở ra.
Cô trông thấy Cận Tri Dực với vẻ mặt mất mát, nói: “Chị dâu à, chị vào đi. “Tri Dực, chú làm sao thế?” Nhìn bộ dạng này của anh ta, Giang Tiêu Tiêu không kìm được mà hỏi.
Cận Tri Dực ngã xuống giường một cách tùy ý, trầm giọng nói: “Hầy, chị dâu chị đừng hỏi nữa, mấy ngày nữa em sẽ nói với chị sau, trước hết để em ở một mình đi đã.” “Vậy cũng được, tôi mang sữa lên cho chú này, nhớ uống đấy.”
Nói xong, Giang Tiêu Tiêu đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại giúp Cận Tri Dực. Sau khi đi ra ngoài, cô không nhịn được cười trộm, phản ứng của Cận Tri Dực thế này rõ ràng là thất tình mà.
Nhưng cô cũng không nói thẳng, dứt khoát đi đón Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu thì chạy về phía cô ngay lập tức. “Mẹ ơi! Hôm nay mẹ đến đón con sớm thế” Tiểu Bảo thở hổn hển.
Giang Tiêu Tiêu thấy vậy bèn lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt Tiểu Bảo, nheo mắt cười nói: “Ừ, hôm nay mẹ tan ca sớm, nên đến đón Tiểu Bảo sớm đấy.
Đang lúc cô định đưa Tiểu Bảo về nhà, một cô bé chạy tới.
Cô bé đưa cho Tiểu Bảo một tấm thiệp, ngượng ngùng mà nói: “Cận Bắc Thần, đây là thư tớ viết cho cậu, hy vọng cậu sẽ đọc”
Nói xong bé chạy đi luôn.
Giang Tiêu Tiêu nhìn tấm thiệp trong tay Tiểu Bảo, cười nói: “Tiểu Bảo nhà chúng ta có bạn gái thích kìa!”
Tiểu Bảo nghe cô nói thế thì đỏ mặt, vội giải thích: “Mẹ, chuyện này không như mẹ nghĩ đâu, con với bạn ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi. “Không sao, đây là vấn đề riêng tư của Tiểu Bảo, mẹ sẽ không hỏi nhiều, nhưng mà người ta đã viết thư cho con thì con cũng phải viết thư trả lời bạn ấy, như thế mới lễ phép. Có điều bây giờ Tiểu Bảo còn nhỏ, nhớ là không được tổn thương tấm lòng của bạn ấy.”
Giang Tiêu Tiêu xoa đầu Tiểu Bảo, kiên nhẫn dạy dỗ.
Nghe vậy, Tiểu Bảo gật đầu như hiểu như không rồi tung tăng ra về.
Tối đến, Tiểu Bảo về phòng mình từ sớm, nói là có việc cần làm.
Mấy người lớn trong nhà đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Bảo lén lút như thế là muốn làm gì vậy?
Giang Tiêu Tiểu ở một bên cười trộm, dù sao cô biết tình hình thực tế.
Cận Tri Thận nhìn vẻ mặt của cô, phát hiện một ít manh mối.
Hai người bọn họ trở về phòng, Cận Tri Thận ôm Giang Tiêu Tiêu hỏi: “Tiêu Tiêu, hôm nay Tiểu Bảo hơi khác thường, hai mẹ con em có chuyện gì gạt anh à?”
Giang Tiêu Tiêu nghe anh hỏi thì phì cười: “Em lén dẫn anh đến phòng Tiểu Bảo nhìn xem là anh biết ngay thôi.”
Nói rồi họ lén lút đi đến trước cửa phòng Tiểu Bảo, rón rén mở hờ cửa ra.
Tiểu Bảo đang ngồi ở bàn học nghiêm túc viết gì đó.
Sau khi nhìn xong, Giang Tiêu Tiêu lại kéo Cận Tri Thận rón rén đi về.
“Chiều nay em đi đón Tiểu Bảo, có một cô bé đưa cho thằng bé một tấm thiệp, có lẽ là thư tình.
Tiểu Bảo đang trả lời thư cho cô bé ấy đấy.”
Cận Trị Thận nghe xong, tỏ ra hết sức khó tin.
“Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm vậy ư?”
Giang Tiêu Tiêu bật cười, giả vờ đánh Cận Tri Thận một cái: “Anh cho rằng ai cũng bảo thủ giống như anh à.”
Nhận ra lời nói của Giang Tiêu Tiêu hơi mang ý phê phán, Cận Tri Thận xấu hổ gãi đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!