Chương 59
Thấy Tiểu Bảo thích như vậy, Giang Tiêu Tiêu cũng rất vui, không hiểu sao cảm giác ấm áp này tựa như bọn họ thật sự là một gia đình vậy.
Cô bất giác nghĩ tới đứa con năm xưa của mình, chắc bé cũng lớn bằng Tiểu Bảo nhỉ?
Không biết bây giờ bé sống thế nào…
Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu bỗng ảm đạm, Cận Tri Thận nhận thấy cảm xúc bất thường của cô.
Vừa rồi vẫn còn vui vẻ cơ mà, là vì cô nhớ tới điều gì đó sao?
Rốt cuộc là chuyện gì? Hay là ai đó khiến tâm
trạng cô thay đổi đột ngột? Cận Tri Thận khẽ mím môi, cuối cùng cũng không hỏi.
Giang Tiêu Tiêu cũng không nghĩ thêm nữa. Sau khi hoạt động kết thúc, cô và Cận Tri Thận dẫn Tiểu Bảo cùng nhau rời đi.
Ba người về nhà thay quần áo, sau đó ra ngoài ăn cơm.
Trong nhà hàng yên tĩnh, Tiểu Bảo nâng cốc nước trên bàn, hớn hở nói: “Ba, mẹ… Cô Tiêu Tiêu! Chạm cốc nào, chúc mừng chúng ta giành giải nhất.”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười và cầm cốc lên, Cận Tri Thận cũng vậy.
Tiếp đó, Tiểu Bảo ăn rất vui vẻ, còn liên tục gắp đồ ăn cho Giang Tiêu Tiêu.
“Tiểu Bảo, để cô tự gắp.”
“Không không không, Tiểu Bảo muốn đích thân chăm sóc cô Tiêu Tiêu.”
Giang Tiêu Tiêu không kìm được lại bật cười.
Cận Tri Thận cũng bó tay, khóe môi khẽ cong lên. Con trai đã làm theo lời nói của anh…
Có điều tiếp xúc nhiều, Cận Tri Thận cũng phát hiện Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo không chỉ có ngoại hình giống nhau mà khẩu vị cũng rất giống.
Có lẽ ai không biết sẽ cho rằng hai người là mẹ con ruột.
Bầu không khí trên bàn ăn vui vẻ hòa thuận.
Một bữa cơm trôi qua rất nhanh, sau khi ra khỏi nhà hàng, Cận Tri Thận đưa Giang Tiêu Tiêu đến dưới tòa nhà.
Giang Tiêu Tiêu xuống xe, Tiểu Bảo được cô ôm trong lòng, cậu nhóc bám cổ cô không chịu xuống.
“Lại phải xa cô Tiêu Tiêu rồi, sao một ngày trôi qua nhanh thế! Cô Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo không nỡ xa cô.”
Giang Tiêu Tiêu nhếch khóe môi nở nụ cười bất đắc đĩ, đồng thời cất tiếng nói dịu dàng: “Ngày mai Tiểu Bảo lại tới tìm cô Tiêu Tiêu là được mà!”
Nói rồi cô thơm lên má bé.
Tiểu Bảo lập tức nhoẻn miệng cười.
“Dạ được, chúc cô Tiêu Tiêu ngủ ngon, con và ba đi trước đây! Cô phải nhớ Tiểu Bảo đấy nhé!”
Cận Tri Thận lẳng lặng đứng bên cạnh, anh không khỏi bùi ngùi tại sao đãi ngộ của con trai luôn tốt hơn anh.
Thật không công bằng!
Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không phát hiện Cận Tri Thận ghen tỵ với con trai mình, cô mỉm cười với hai người họ: “Được, chúc ngủ ngon.”
Cận Tri Thận liếc nhìn cô rồi bế Tiểu Bảo lên xe.
Giang Tiêu Tiêu đứng dưới nhà nhìn hai người đi xa rồi mới về nhà.
Sau khi ba người tách ra, Cận Tri Thận không về nhà ngay mà đưa Tiểu Bảo đến nhà ông bà Cận.
Mấy ngày trước bà Cận đã dặn rằng hôm Tiểu Bảo kết thúc hoạt động, nhất định phải đưa bé về nhà cũ của nhà họ Cận để họ xem thử.
Tiểu Bảo rầu rĩ không vui: “Con không thích đến nhà ông bà nội, con muốn tới nhà cô Tiêu Tiêu.”
Bé muốn nghe cô Tiêu Tiêu kể chuyện cổ tích, muốn ngủ cùng cô Tiêu Tiêu… Nói chung là bé muốn sống cùng cô Tiêu Tiêu.
Cận Tri Thận cười bất đắc dĩ.
“Không thích cũng phải đi. Còn nữa, con không được nói những lời này trước mặt ông bà nội kẻo ông bà buồn đấy.”
Hai người yêu thương yêu bảo như vậy, nếu nghe thấy câu này thì có lẽ họ sẽ tan nát cõi lòng luôn.
“Con biết rồi ạ.” Tiểu Bảo bĩu môi thở dài, tới bao giờ bé mới được bám dính lấy cô Tiêu Tiêu mỗi ngày đây!
Thoáng cái đã đến nhà họ Cận, hai ba con vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng cười của bà Cận vọng ra từ phòng khách. Trên mặt bàn bày rất nhiều món quà quý giá, xem ra nhà có khách.
Một người phụ nữ xinh đẹp như hoa ngồi trên số pha, khuôn mặt được trang điểm nhạt, dưới hàng lông mày lá liễu là đôi mắt trong veo sáng ngời, mỗi biểu cảm đều toát lên khí chất.
Cô ta mặc váy liền màu trắng, mái tóc xoăn xõa sau cổ, tổng thể trông có vẻ tao nhã tự nhiên.
Trông thấy Cận Tri Thận và Tiểu Bảo trở về, hai mắt cô ta lập tức sáng long lanh, tim bất giác đập dồn dập.
Cùng lúc đó, Cận Tri Thận cũng trông thấy vị khách trong nhà là ai.
Tô Uyển Ương, cô chủ nhà họ Tô.
Cận Tri Thận không thân với cô ta nhưng cũng không lạ.
Nhà họ Tô và nhà họ Cận có quan hệ nhiều đời, hồi trẻ Tô Uyển Ương thường xuyên đến nhà anh chơi, Cận Tri Thận không biết cô ta là ai cũng khó.
Về sau cô ta ra nước ngoài du học, không biết khi nào thì về nước.
Ông bà Cận thấy Cận Tri Thận dẫn Tiểu Bảo về thì vội vàng đi tới.
Bà Cận ôm Tiểu Bảo, trên mặt không giấu được sự vui vẻ. Bà hỏi: “Cục cưng ăn cơm chưa? Hôm nay cháu ở nhà trẻ thế nào?”
Tiểu Bảo gật đầu, lanh lợi trả lời: “Chào ông bà nội, cháu ăn cơm rồi. Hôm nay Tiểu Bảo rất vui, tiết mục biểu diễn của chúng cháu được giải nhất đó! Cô giáo thưởng cho Tiểu Bảo một bạn búp bê siêu to.”
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Bảo càng cười tươi hơn. Bé, ba và cô Tiêu Tiêu cùng nhau giành giải nhất đấy.
“Vậy sao? Tiểu Bảo giỏi quá!” Ông Cận cười khẽ.
Tô Uyển Ương cũng đứng dậy, khom người khẽ véo mặt Tiểu Bảo và mỉm cười: “Mấy năm không gặp, Tiểu Bảo đã lớn thế này rồi cơ à! Chào cháu, cô là cô Uyển Ương!”
Lúc Tô Uyển Ương ra nước ngoài, Tiểu Bảo mới ra đời chưa được bao lâu, đứa trẻ chẳng biết chui ra từ đầu này khiến cô ta vô cùng hoang mang.
Nhưng may mà mấy năm nay mẹ của Tiểu Bảo chưa từng xuất hiện.
Tiểu Bảo tránh tay Tô Uyển Ương với vẻ khó chịu, bé nói nghiêm túc như người lớn: “Cô đừng véo mặt cháu, không phải ai cũng được tùy ý véo mặt Tiểu Bảo đâu.”
Tuy nhiên, nếu là cô Tiêu Tiêu thì dù có véo bé, hôn bé, ôm bé thế nào cũng được.
Tô Uyển Ương lúng túng rụt tay về.
Làm gì có chuyện ông bà Cận quở trách Tiểu Bảo được.
Bà Cận vội đứng ra giải vây: “Xin lỗi Uyển Ương, Tiểu Bảo không thích tiếp xúc với người lạ, khi nào cháu thân với bé hơn thì sẽ ổn ngay thôi.”
“Không sao đâu bác gái.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!