Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng

Rất ngoan, cũng rất thơm.

Trần Thừa Phong mím môi, trong mắt hàm chứa ý cười, omega nhỏ trước mặt này quá dễ nhìn thấu, mấy suy nghĩ nhỏ đều viết hết lên mặt.

"Không có không thích, tư tâm như vậy, tôi rất thích."

Đôi mắt An Lê như có sóng nước, ánh mắt ấm ức tủi thân dường như lại muốn khóc. Cậu rất mềm, mềm mụp thích rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lăn trên má, sau đó tí tách rơi vào chăn.

Có chút không hiểu được, Trần Thừa Phong hỏi, "Tôi không bắt nạt em mà, vừa rồi cắn đau em sao?"

Hắn nhíu mày, duỗi tay muốn sờ sau cổ An Lê, vừa rồi hắn không dùng sức, sao người này lại khóc? Không biết vì sao, không đợi hắn ôm chặt thêm một chút, An Lê đã chui cả người vào trong lòng Trần Thừa Phong.

Như một con mèo ngoan ngoãn, lẩm bẩm như làm nũng, "Không ạ, tiên sinh không cắn đau em. Là em cảm thấy tiên sinh tốt với em quá, em sợ sau này tiên sinh không cần em... không thích em nữa..."

"Chưa từng có ai đối xử với em tốt như thế... hu hu..."

Cậu chùi nước mắt vào áo sơ mi của Trần Thừa Phong, thút tha thút thít khóc không ngừng, tiếng khóc rầm rì như cào vào lòng Trần Thừa Phong. Đối với nước mắt của An Lê, Trần Thừa Phong không hề nổi giận, vuốt lông dỗ dành người ta, "Em là đứa nhỏ ngốc à? Tôi không tốt với vợ tôi, chẳng lẽ để người khác tốt với em sao?"

Trần Thừa Phong nhéo cái mũi nhỏ của An Lê, làm cậu không thở được, lại bị làm cho buồn cười, mắt ngậm đầy nước cũng mang ý cười, rầm rì nói Trần Thừa Phong hư, cuối cùng vẫn nín khóc.

Hắn để cậu đi thay quần áo, tắm rửa rồi ngủ. Gọi điện cho người đưa đồ ăn lên, đồ ở cửa hàng thức ăn nhanh cũng không tốt cho sức khoẻ, cũng không để ý An Lê ăn nhiều hay ít. An Lê giống như trẻ con, mang một đống vịt con vào tắm cùng, lấy thêm bom tắm.

"Tiên sinh, anh thích bom tắm mùi gì ạ?" Trên đầu An Lê còn có một đống bọt, thoạt nhìn đáng yêu không chịu được, trong tay còn cầm mấy chai tinh dầu, "Có mùi hoa oải hương, có mùi dâu, a, còn có bách hợp!"

Trần Thừa Phong tiến vào đưa khăn tắm cho người ta, nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng này, trong lòng không nhịn được mắng câu thô tục, hắn nghĩ rốt cuộc là An Lê giả vờ ngây thơ hay là cố ý câu dẫn hắn?. Được copy tại # Т RUMtruyeИ.v И #

Cậu ngồi giữa đống bọt tắm, trên má cũng dính một chút, mái tóc ướt nhẹp dán vào mặt, thoạt nhìn hồng hồng, trên tóc không hiểu sao cũng dính một ít bọt.

"Không cần gì cả, em đã thơm rồi, tắm xong thì ra ăn cơm."

"A... Em nghĩ là tối tiên sinh ôm em ngủ nên muốn dùng mùi hương tiên sinh thích nhất." Bộ dáng nghiêm túc thật sự quá phạm quy.

Trần Thừa Phong không có nói nữa, ra khỏi phòng tắm. Xoa xoa huyệt thái dương, sao hắn lại có cảm giác nuôi con dâu từ bé? Thật kì lạ, nếu không phải An Lê đã thành niên, hắn thật sự nghi ngờ bản thân hiện đang phạm pháp, nhưng mỗi ngày đều muốn ngủ với omega của mình hình như cũng không có gì sai.

Hắn uống một cốc nước lạnh cố gắng bình tĩnh. Trần Thừa Phong nghĩ chờ đến khi An Lê động dục, hắn nhất định sẽ không tha cho bé con này, quá câu dẫn.

An Lê cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn, Trần Thừa Phong cũng coi như đã nhìn ra, nếu không người này sẽ không vì hắn cho một chút đường mà bằng lòng dâng lên tất cả. Hắn rất đau lòng, điều tra thân thế người này cũng không được nhiều, cậu luôn bị nuôi nhốt ở An gia, không có cách nào biết được tình cảnh những năm nay của cậu.

Thật ra cũng không cần điều tra nữa, Trần Thừa Phong biết An Lê phải chịu ấm ức nhường nào. Nhìn vết sẹo do tàn thuốc trên bả vai cậu là biết, nhất định cậu đã chịu khổ không ít. Mà An gia, sớm muộn gì hắn cũng sẽ diệt trừ, tuyệt đối không thể dễ dàng khoan nhượng, không chỉ vì bản thân, mà cũng là vì bé con của hắn.

Một đêm vô mộng, có An Lê ngủ bên cạnh hắn luôn có thể ngủ ngon hơn, dần dần Trần Thừa Phong cảm thấy bản thân không muốn rời xa An Lê.

Bé con nhỏ nhắn nằm trong ngực hắn, gối lên khuỷu tay, hô hấp rất nhẹ, lông mi cong cong, nhìn thế nào cũng khiến người khác mềm lòng. Trần Thừa Phong kéo An Lê lại, tham lam ngửi mùi hương trên người cậu.

"Ưm..." An Lê trong lúc mơ ngủ cảm thấy bị ôm chặt, đổi tư thế ôm eo Trần Thừa Phong, cọ cọ lên ngực hắn, như một chú cừu ngoan ngoãn đáng yêu.

Người ta nói sữa bò giúp ngủ ngon, Trần Thừa Phong ôm An Lê ngủ, ngửi mùi sữa, hôn cắn môi An Lê, cắn cho người ta muốn tỉnh ngủ mới dừng lại.

Thế nên sáng hôm sau An Lê nhìn miệng mình trong gương, hình như có hơi sưng lên?

Cậu còn tưởng là ảo giác, nhìn trong gương thật lâu, không hiểu sao trên cổ lại có thêm mấy vết đỏ. Dấu tay to như vậy, cậu thấy kì lạ, hôm qua cậu không hề chạm vào đó, sao lại bị thương? Sờ vào lại không thấy đau.

"Chào buổi sáng tiên sinh ~"

Lúc An Lê rời giường, Trần Thừa Phong đang ở phòng khách nghe điện thoại, không biết đang nói gì, cậu cũng không có không biết xấu hổ đi quấy rầy, yên lặng đi hâm nóng hai ly sữa bò. Trần Thừa Phong gọi điện xong nhìn cậu, ngoắc ngón tay.

Cậu đặt ly sữa bò trong tay xuống, nhảy nhót chạy tới ngồi lên đùi Trần Thừa Phong, "Vừa nãy tiên sinh có việc, em chào tiên sinh buổi sáng, hẳn là anh không nghe thấy, em lại nói lại lần nữa." Bộ dáng cười hì hì quả thật rất đáng yêu.

"Ừ, nói đi." Ánh mắt ngậm cười, không biết mùi sữa trong không khí là do An Lê hâm nóng sữa bò, hay là của chính cậu, dù sao hắn cũng đói bụng.

"Tiên sinh ~ chào buổi sáng ~" Nói xong lại lớn gan hôn cái bẹp lên má trái Trần Thừa Phong, "chụt" một tiếng.

Sáng sớm tâm tình đã rất tốt, quả thật khó có được. An Lê vốn gầy, trên người không có mấy lạng thịt, vòng eo không hề có cảm giác rắn chắc khỏe mạnh, "Gầy quá, lát nữa đến tiệc tối, nếu em không ăn cho cái bụng này tròn ra thì tối nay không cho em ngủ trên giường."

Hẳn là An Lê nghe ra được ý đùa giỡn của Trần Thừa Phong, Trần tiên sinh chiều cậu, cậu liền muốn làm nũng, muốn không có việc gì cũng sẽ dính lấy Trần tiên sinh đòi ôm một cái, dựa vào vai Trần Thừa Phong rầm rì, "Tiên sinh không làm thế đâu, tiên sinh còn phải ôm em ngủ ~"

"Sao tự dưng thông minh thế?"

"Thì vốn... cũng không ngốc mà." An Lê phồng má, thoạt nhìn ngoan ngoãn không chịu được, khiến Trần Thừa Phong nghĩ đến một từ, đáng yêu, có cảm giác muốn nghịch cái đầu đầy lông mềm mụp này cho ngốc đi.

Hắn bóp mặt An Lê hỏi, "Biết tranh luận cơ đấy, ai dạy em hả? Không sợ tôi à? Trước đây không phải chạm vào em một cái em liền khóc sao?"

An Lê lắc đầu, lại hôn bẹp một cái lên má bên kia của Trần Thừa Phong, "Lúc đầu là sợ tiên sinh, còn bây giờ là thích tiên sinh ~"
Nhấn Mở Bình Luận