Hết giờ nghỉ trưa, mọi người kéo nhau về lớp chăm chỉ học bài cố ôn thật tốt cho đợt thi tháng sắp tới.
Chớp mắt cũng đến cuối tuần, buổi sáng sau khi ăn sáng xong Hiệu Tích lên phòng soạn một chút đồ vì Doãn Kì rủ cậu đến nhà hắn chơi và ở lại qua đêm, chuyện này Doãn Kì đã đề nghị với cậu từ hai hôm trước.
“Mẹ ơi...” Hiệu Tích khẽ gọi, hôm nay Cẩm Mai Chi được nghỉ ở nhà.
Cẩm Mai Chi đang xem ti vi nghe con trai gọi thì xoay đầu, “Sao vậy con?”
Hiệu Tích mang ba lô đến ngồi cạnh mẹ mình, “Mẹ cho con qua nhà bạn chơi nha?”
Cẩm Mai Chi hỏi, “Bạn nào vậy con?”
Hiệu Tích ấp úng, “Là, là bạn cùng bàn của con, cái bạn hôm bữa ở quán lẩu.”
“Ở lại qua đêm sao?” Cẩm Mai Chi nhìn ba lô rồi lại nhìn Hiệu Tích.
Hiệu Tích gật đầu, “Dạ, thứ hai con đi học với bạn ấy chiều con sẽ về nhà mình như bình thường, mẹ cho con đi nhé?”
Cẩm Mai Chi cười dịu dàng nhìn con trai bà gật đầu, “Mẹ cho phép mà, con đi liền không? Mẹ đưa con đi.”
Sao Cẩm Mai Chi lại không cho phép được chứ, con bà qua nhà bạn chơi lại ở qua đêm có nghĩa là bạn rất thân, Cẩm Mai Chi cảm thấy Hiệu Tích đang từ từ mở lòng trở về như lúc trước.
“Dạ không cần ạ, bạn ấy nói tới đón con.” Hiệu Tích thật thà trả lời.
Cẩm Mai Chi khó hiểu, hai đứa con trai chơi với nhau cũng cần một đứa đi đón?
“Được rồi con ngồi đây đi, mẹ vào bếp lấy bánh quy cho hai đứa.” Cẩm Mai Chi xoa đầu con trai.
Hiệu Tích gật đầu dạ một tiếng, điện thoại cậu cũng vừa lúc rung lên, là Doãn Kì gọi cho cậu.
“Tớ nghe.”
“Xong chưa?”
“Tớ xong rồi, tớ cũng xin mẹ được rồi, mẹ nói mẹ cho phép.”
“Ừ, mà mẹ cậu thích gì?” Doãn Kì mở cửa đi vào gara nhà hắn.
Hiệu Tích suy nghĩ một hồi cuối cùng lại trả lời hắn ba chữ, “Mẹ thích tớ...”
Doãn Kì bật cười trong điện thoại, phải mấy giây sau mới hỏi lại cậu, “Thế ngoài cậu ra thì mẹ cậu có thích gì khác không? Ví dụ như hoa hay gì đó?”
“Hoa hồng! Mẹ nói hoa hồng rất thơm.”
Doãn Kì mở cửa xe bước lên, hắn ừ một tiếng xong thì tắt máy, hắn khởi động xe sau đó lái xe đến một tiệm hoa. Lát sau, Doãn Kì gửi xe ở bên ngoài khu nhà Hiệu Tích còn hắn đi bộ vào, Hiệu Tích đang ngồi xem ti vi nghe tiếng bấm chuông thì nhanh chân ra mở cửa.
“Cậu vào đi.” Hiệu Tích mở cửa dẫn hắn vào nhà.
Cẩm Mai Chi đang làm nóng lại bánh quy, nghe tiếng mở cửa thì cho bánh quy vào hộp đựng, mang thêm ly nước đi ra.
“Chào cô ạ, cháu là Doãn Kì là bạn của Hiệu Tích, đến đón cậu ấy đến nhà cháu chơi.” Doãn Kì lễ phép chào hỏi.
“Chào cháu, cô là Cẩm Mai Chi, cháu ngồi đó đi.” Cẩm Mai Chi nhìn hắn rồi đặt xuống bàn một ly nước.
Doãn Kì cầm bó hoa hồng đưa cho mẹ Hiệu Tích, “Cháu có món quà nhỏ muốn tặng cô, mong cô thích.”
Cẩm Mai Chi cười nhận lấy, “Cháu đến đây là vui rồi còn mua theo hoa làm gì tốn kém lắm.”
“Không tốn đâu ạ, nhà cháu có trồng nghe Hiệu Tích nói cô thích hoa nên cháu mang theo tặng cô.”
“Vậy cháu ngồi đây nói chuyện với Hiệu Tích đi nhé, cô lấy bình cắm hoa.”
“Dạ bọn cháu đi ngay đây ạ.” Doãn Kì cúi người cầm lấy ba lô của cậu đeo lên vai.
Cẩm Mai Chi cười với hắn, không hiểu sao mà lần đầu tiên gặp bà đã suy nghĩ đây là một người đàng hoàng có thể bảo vệ con trai của bà, nếu đã thân với Hiệu Tích đến mức có thể đến nhà chơi và ở qua đêm thì bà cũng không còn lo lắng nữa.
“Qua nhà bạn chơi không được quậy phá, nhớ ăn uống đầy đủ và ngủ sớm nhé con.” Cẩm Mai Chi dặn dò "em bé" nhà mình.
Hiệu Tích ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ, thưa mẹ con đi.”
“Chào cô con đi ạ.”
Cẩm Mai Chi gật đầu tiễn hai người ra cửa, Hiệu Tích đi theo Doãn Kì ra khỏi khu nhà mình đến chỗ gửi xe của hắn.
“Cậu lái xe sao? Có bị bắt không?” Hiệu Tích nhìn chiếc xe hơi màu đen, lo lắng hỏi hắn.
“Yên tâm, xe của anh tôi, có bị bắt thì kêu ổng tới.” Doãn Kì mở cửa cho cậu.
Tiếp đó hắn đi ngược lại mở cửa vị trí lái xe rồi lên xe.
“Không rủ Lý Phát Minh và Khúc Nam thật sao?” Hiệu Tích nhìn màn hình điện thoại thấy cái nhóm của bọn họ đang bị Khúc Nam làm loạn.
Hắn giải thích, “Đến chơi thì được, nhưng qua đêm thì không có chỗ cho hai cậu ta.”
“Sao vậy?”
“Nhà tôi có bốn phòng, một của ba mẹ tôi, một của anh tôi và chị dâu, một nhà phòng thư viện trưng sách, còn lại là của tôi, hai người bọn họ đến thì ngủ ở đâu?”
Hiệu Tích ngẩng đầu, “Vậy còn tớ?”
“Cậu ngủ ở phòng tôi, hay cậu định ngủ ở phòng ba mẹ tôi?” Doãn Kì lái xe ra.
Hiệu Tích lắc đầu, “Không có, không có.”
“Vậy muốn ngủ ở phòng anh và chị dâu của tôi?”
Hiệu Tích càng lắc đầu thêm, “Không đâu.”
Doãn Kì hỏi lại, “Vậy tốt nhất có phải là ngủ ở phòng tôi không?”
Hiệu Tích gật đầu, “Phải.”
Doãn Kì đưa một tay xoa đầu cậu, khen: “Ngoan.”
Doãn Kì chở cậu đến siêu thị để cả hai mua một ít thức ăn rồi mới trở về nhà hắn, cất xe xong Doãn Kì cầm đồ vào nhà, hắn không cho cậu đụng tay vào mấy túi đồ cả ba lô của cậu hắn cũng đeo trên vai không cho cậu đụng tới.
“Ngồi đó đi, tôi đi bỏ thức ăn vào tủ lạnh trước.” Doãn Kì chỉ cái ghế sô pha.
Hiệu Tích bước vào, lần đầu tiên cậu đến nhà bạn chơi cho nên rất hào hứng, ngồi xuống ghế rồi thì lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cẩm Mai Chi nói là đã đến nơi rồi.
Lát sau Doãn Kì cất đồ xong, đi ra ngồi xuống cạnh cậu.
“Ba mẹ cậu đâu rồi? Tớ muốn chào hỏi cô chú.” Hiệu Tích thấy từ lúc vào đến giờ không thấy ba mẹ hắn cả anh hay chị dâu cũng không có, họ đi chơi hả?
“Xui cho cậu rồi, họ không có ở nhà, ba mẹ tôi mua căn nhà gần công ty rồi ở đó lâu lâu mới về đây, cậu không cần hỏi anh và chị dâu tôi, sau khi kết hôn họ cũng dọn đi rồi.” Doãn Kì cầm ba lô của cậu lên, “Ngồi đây đi, tôi đem đồ lên phòng giúp cậu.”
Hiệu Tích gật đầu, Doãn Kì đưa cho cậu một cây kẹo đã được bóc vỏ sau đó chỉ thấy Hiệu Tích ngồi một cục trên sô pha vừa xem ti vi vừa ngậm kẹo, còn Doãn Kì lên lầu mở ba lô của cậu ra tiếp đó xếp quần áo của cậu vào tủ của hắn.