“Bé ngoan, cậu không đói à? Sao không chịu ăn gì hết vậy?” Khúc Nam nhẹ lây cánh tay của Hiệu Tích, khi thấy cậu nhìn chằm chằm vào một khoảng không trung.
Hiệu Tích giật mình, vội vội vàng vàng cầm muỗng múc chút cơm: “H-Hả? Tớ không sao, tớ đang suy nghĩ về chuyện ôn thi đại học thôi mà.”
Doãn Kì bên cạnh mở hộp sữa đưa cho cậu, “Không ăn thì không ăn, uống sữa cũng được.” sau đó còn thì thầm, “Lát về anh nấu cho em ăn.”
Cả bàn chỉ có tám người, hai bọn họ hiên ngang phát cẩu lương khiến cho sáu tên cẩu độc thân còn lại thật sự nuốt cơm không trôi, làm gì cũng sẽ nghẹn.
Tuy nhiên hai bọn họ không công khai, nhưng ai cũng biết Doãn Kì với Hiệu Tích không đơn giản là mối quan hệ bạn bè.
“Các cậu có thấy gương mặt của tên sáng nay chuyển vào lớp chúng ta không? Vênh váo quá.” Tu Kiệt ghét bỏ nói.
Quang Khởi đương nhiên hưởng ứng theo bạn của mình, “Thái độ đó, nhìn một đấm cho một cái.”
“Hình như lớp 2 cũng đón một học sinh dự thính, lần này là ngoại lệ nha có đến hai học sinh đi dự thính.” Yên Yên đang mở nắp chai chuẩn bị uống nước cũng góp lời.
Hiệu Tích đột nhiên run lên, có tận hai người dự thính ư...
Bởi vì cậu đã nghĩ vốn dĩ rời khỏi Nhất Trung là thoát khỏi đám người đó, thoát khỏi những ngày tháng tối tăm và thoát khỏi những trận đòn tâm lý.
Vì cái gì? Vì cái gì mà lại đeo bám cậu tới như vậy, nếu lần đó Hiệu Tích tự tử thành công có lẽ cậu sẽ không bị giày vò như bây giờ.
“Em muốn đi vệ sinh.” Hiệu Tích buông muỗng, đứng dậy.
Doãn Kì cũng muốn đứng dậy đi theo nhưng giây tiếp theo đã bị cậu ấn ngồi lại vào bàn, Hiệu Tích cười qua loa nói với hắn rằng đi vệ sinh đi một mình là thoải mái nhất rồi, cho nên Doãn Kì cũng không nằng nặc đòi theo sau.
Hiệu Tích xả vòi nước một dòng nước chảy mát lịm chảy ra, trong đầu cậu toàn là hình ảnh bản thân bị bắt nạt năm đó thảm hại tới mức nào, đột nhiên cảm thấy có chút nóng nóng sau lưng... Vừa ngẩng đầu đã thấy *Trần Khang đứng sau lưng cậu từ khi nào.
Trần Khang là học sinh dự thính thứ hai?
“Đã lâu không gặp, Hiệu Tích.”
Hiệu Tích cúi đầu rửa tay, đáp: “Ừm, đã lâu không gặp.” tôi cũng có muốn gặp lại các cậu đâu.
“Nghe nói Bắc Võ vào lớp cậu dự thính?” Trần Khang bước lên cạnh cậu.
Hiệu Tích càng cúi đầu thấp hơn, gật gật hai cái.
Trần Khang thở dài, đặt nhẹ tay lên vai cậu: “Cậu để tâm cái gì thì cái đó sẽ giày vò cậu. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, đây là Giả Hoa cho nên cậu ta sẽ không làm gì quá đâu.”
Hai chân Hệu Tích như muốn quỵ luôn rồi, cậu đã cố chịu bao lâu nay tưởng chừng sắp thoát khỏi rồi nhưng bây giờ thì sao? Cậu hết lần này đến lần khác bị ăn hiếp, chuyển qua Giả Hoa rồi vẫn bị Quốc Hạo chặn đường bây giờ còn gặp lại Bắc Võ.
“Nè, đừng nói với tôi là cậu sắp khóc nha?” Trần Khang cúi thấp đầu nhìn cậu.
Hiệu Tích gạt nước mắt, quay mặt chỗ khác: “Đâu có, đâu có khóc đâu...”
Trần Khang bật cười – Cậu đáng yêu như vậy thì tôi hiểu sao anh Kì cưng cậu rồi.
“Coi ai kìa?”
Hiệu Tích chuyển hướng ra đứng sau lưng Trần Khang, tay nắm lấy áo của cậu ta giống như cái lần cậu đứng sau lưng Doãn Kì ở trung tâm thương mại vậy.
Trần Khang quay đầu, chính xác cái giọng đáng ghét khó nghe đó là Bắc Võ không sai lệch đi đâu được.
“Ý mày là hai đứa này à?” Quốc Hạo đứng kế bên hỏi.
Bắc Võ nhún vai, “Cái đứa tên Hiệu Tích thôi.”
Quốc Hạo bật cười, “Đây là địa bàn của thằng Doãn Kì, mày dám chơi tới luôn không?”
“Doãn Kì là thằng nào?” Bắc Võ nhíu mày.
“Là tao.”
Giọng nói này làm Hiệu Tích gấp gáp ngẩng đầu, không phải Doãn Kì đang ở căn tin ăn cơm với mọi người sao?
Bắc Võ chỉ tay về phía hắn: “Tao từng gặp mày, mày là cái thằng đã đấm tao ở trung tâm thương mại.”
“Trí nhớ mày tốt đấy, hôm nay tìm anh đây có chuyện gì.” Doãn Kì đút hai tay vào túi quần, ung dung đi vào sau đó đứng về phía của Trần Khang nói, “Đưa Hiệu Tích ra ngoài trước.”
Trần Khang gật đầu, nắm nhẹ cổ tay của Hiệu Tích kéo đi trước khi đi còn không quên để lại một câu: “Hiệu Tích không liên quan, có gì đợi tao quay lại rồi giải quyết.”
Quốc Hạo nhún nhún vai, đám sau lưng cậu ta cũng nhường để cho Hiệu Tích và Trần Khang đi ra.
“Bé ngoan đi lâu quá, anh Kì cũng đi theo, chúng ta phải đợi tới bao giờ vậy?” Khúc Nam nằm dài ra bàn ăn, dùng ngón tay vẽ vẽ trên bàn.
Lợi Mỹ An nói, “Hiệu Tích quay lại rồi kìa nhưng mà Doãn Kì đâu?”
Cả đám quay lại nhìn chỉ thấy Hiệu Tích một tay đang bị nam sinh khác lôi kéo, bọn họ ngay lập tức đứng dậy bảo vệ cho cậu.
“Cậu là ai? Sao lại kéo tay Hiệu Tích.”
Quang Khởi nhìn cổ tay của Hiệu Tích thốt lên, “Kéo đỏ tay luôn rồi.”
“Doãn Kì sắp đánh nhau. Ở-Ở nhà vệ sinh nam cạnh căn tin...” Hiệu Tích run rẩy nói với bọn họ.
Ngay lập tức Khúc Nam và Lý Phát Minh kéo Hiệu Tích qua chỗ mấy cô nàng còn hai cậu ta thì chạy đến vệ sinh mà Hiệu Tích nói.
Mấy phút sau ở căn tin liền lan truyền có đánh nhau khiến cả trường ồ ạt kéo nhau đi xem, bu đông ở khu nhà vệ sinh nam khiến Hiệu Tích và mọi người cũng khó có thể vào. Chỉ thấy bên trong Doãn Kì không ngừng đấm vào mặt Bắc Võ, còn đám Quốc Hạo thì không dám làm gì cả Lý Phát Minh và Khúc Nam cũng chỉ đứng một bên xem tình hình.
“Cái này là dành cho những hành động bắt nạt Hiệu Tích năm đó.”
Bị đấm bất ngờ, Bắc Võ cũng không thể tránh, sau đó lại nhận thêm một đấm nữa.
“Cái này là dành cho những lời nói công kích Hiệu Tích năm đó.”
Máu bên khóe miệng Bắc Võ chảy ra, cậu ta cũng không hiểu tại sao lại bị đánh hai cái liên tiếp, miệng chửi bậy: “Má nó-”
Tiếp một đấm, “Cái này, tao đánh cho vui tay thôi.”
Hiện trường im lặng đến đáng sợ, nhìn thấy nam sinh kia bị Doãn Kì đấm đến mặt mũi chảy đầy máu me bọn họ bất giác run lên, cảm thấy Doãn Kì còn đáng sợ hơn lời đồn...
-
*Xuất hiện ở chương 26.