Vừa hết tiết mọi người ùa ra ngoài, đồng loạt xuống căn tin hoặc là sân trường, Khúc Nam dọn bàn của mình xong là liền đi lên chỗ của Lý Phát Minh.
“Hôm nay tớ không có mang cơm, chúng ta đi ăn trưa đi.” Hiệu Tích mắt lấp la lấp lánh nhìn ba người bọn họ.
“Đi thôi, xuống muộn là hết đùi gà đó!” Khúc Nam hớn hở cười thúc giục mọi người.
Lý Phát Minh đóng vở cất vào hộc bàn đứng dậy, Doãn Kì lười biếng đi ra khỏi chỗ sau đó là Hiệu Tích rồi cả nhóm kéo nhau xuống căn tin.
“Đông quá!” Hiệu Tích nhìn đám đông ở căn tin cậu cảm thấy rất nhiều ánh mắt nhìn mình, rất khó chịu.
“Vào chỗ đó ngồi giữ chỗ cho bọn tôi đi, tôi lấy cơm cho cậu.” Doãn Kì tay xoa xoa đầu cậu, tay chỉ cái bàn ăn trống kia.
Hiệu Tích gật đầu ngoan ngoãn lại bàn ngồi.
“Ấy, anh Kì lấy cơm cho Hiệu Tích rồi cậu lấy cho tôi đi nha ~” Khúc Nam lắc lắc tay Lý Phát Minh, làm nũng.
“Không có chân à?” Lý Phát Minh gắt giọng hơi ghét bỏ.
“Ai da, người ta chen không được mà ~” Khúc Nam làm cái biểu cảm mặt kiểu đáng yêu như mấy em gái tuổi đôi mươi.
“Cút, bỏ ngay cái mặt đó cho tôi! Vào ngồi với Hiệu Tích đi.” Lý Phát Minh phun một câu rồi gạt tay cậu ta.
Khúc Nam cười cười cảm ơn rồi chạy vào bàn ngồi với Hiệu Tích.
“Cậu không đi lấy cơm hả?” Hiệu Tích thấy Khúc Nam đang ngồi đối diện mình, hơi thắc mắc.
Khúc Nam cười nháy mắt một cái, “Tôi có tuyệt chiêu này bắt Lý Phát Minh hầu hạ!”
“Cậu không sợ Lý Phát Minh đánh sao?” Hiệu Tích cười trêu chọc.
“Bé ngoan, cậu khỏi lo, Lý Phát Minh đánh tôi, tôi đánh cậu ta lại.” Khúc Nam vỗ ngực đầy tự hào.
“Cái này, tớ muốn hỏi là ngày nào mấy cậu cũng đánh nhau sao?”
“Không có đâu, thường thì tôi trêu cậu ta nên cậu ta đánh đá tôi mấy cái.” Khúc Nam giải thích.
Hiệu Tích nhìn bóng lưng Doãn Kì đằng xa rồi quay lại hỏi Khúc Nam, "Doãn Kì thì sao? Cậu ấy có hay đánh nhau không?"
“Hồi cấp hai đánh nhau rất nhiều lên cấp ba vẫn còn, nhưng từ lúc thầy Vãn lên làm chủ nhiệm anh Kì ít đánh nhau lắm.” Khúc Nam đưa tay ra đếm, “Lúc trước mỗi tuần bốn trận, lần nào anh Kì cũng thắng.”
Nói tới đánh nhau sao đột nhiên Hiệu Tích thấy nhớ, không biết ngày hôm đó cậu ăn phải cái gì mà lại hung hăng chọi cả ghế lên đầu Bắc Võ như vậy...
Doãn Kì cầm hai khay cơm đặt xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh cậu, “Hết đùi gà rồi còn cá thôi, cậu thích ăn cá không? Nếu không tôi đi mua trứng cho cậu.”
Hiệu Tích gật gật đầu, “Có, tớ thích ăn cá lắm!”
“Bởi vậy cậu thông minh như thế.” Khúc Nam mắt lấp lánh nhìn cậu.
“Người ta ăn một con cá nhỏ thôi cũng thông minh còn cậu chắc phải ăn cỡ hai con cá voi.” Lý Phát Minh nhìn Khúc Nam châm biếm.
“Có bị hóc xương không?” Doãn Kì đưa khay cơm cho cậu
Hiệu Tích lắc đầu, “Không có, mỗi lần ăn cá mẹ tớ đều lấy hết xương ra nên tớ chưa bao giờ bị hóc xương hết.”
Doãn Kì ừ một tiếng, Hiệu Tích cũng bắt đầu ăn cơm, lần đầu tiên cậu ăn cơm ở căn tin trường học hương vị cũng ngon gần bằng tay nghề của mẹ cậu rồi, Hiệu Tích gắp một thịt cá, thịt mềm mềm mùi hương rất thơm nhưng xương cá nhỏ Hiệu Tích ăn chưa được mấy miếng suýt bị hóc xương.
Cậu cầm bình nước mở nắp bình chuẩn bị uống nước thì thấy Doãn Kì đưa tay đổi khay cơm, nhìn kỹ lại một chút cậu thấy khay cơm được Doãn Kì đổi qua đã được gắp sạch sẽ xương cá.
Ăn xong cả nhóm bọn họ kéo nhau ra góc anh đào ngồi trên bãi cỏ làm vài trận game, Hiệu Tích đeo tai nghe giảng bài trực tuyến.
“Bé ngoan, cậu biết chơi game này không? Mau mau vào chơi với bọn tôi.” Khúc Nam vỗ vai cậu.
Hiệu Tích mở tai nghe ra nhìn tên game trên di động của Khúc Nam rồi lắc đầu hai cái, “Tớ không có chơi, mấy cậu chơi đi.”
“Anh Kì gánh, tải về chơi với bọn tôi đi!!” Khúc Nam giật điện thoại của cậu tự tiện tải về rồi giúp cậu đăng nhập.
Doãn Kì mở vỏ kẹo ra đưa cây kẹo đến miệng cậu, Hiệu Tích ngoan ngoãn ngậm lấy kẹo rồi cùng bọn họ chơi game. Quả thật game này rất cuốn hút, Hiệu Tích lần đầu chơi cũng thấy rất kích thích không thôi, cậu thấy Doãn Kì, Lý Phát Minh và Khúc Nam đều chơi rất giỏi nhất là Doãn Kì, trong game Doãn Kì luôn đi theo bên cạnh cậu thấy kẻ địch thì bắn cho cậu, tránh cho nhân vật của cậu bị chết.
Chơi xong một trận game Hiệu Tích thấy rất thoải mái.
“Woa game này hay quá! Lần đầu tớ chơi luôn.” Hiệu Tích tắt điện thoại nhìn bọn họ.
“Cậu thấy vui là đúng rồi, anh Kì toàn đi bên cạnh cậu bảo vệ cậu như vậy.” Khúc Nam bĩu môi.
“Cậu cũng toàn đi theo sau tôi!” Lý Phát Minh hất mặt.
Khúc Nam cũng không chịu thua mà cãi lại: “Là cậu đi theo tôi mới đúng!”
Sau đó Khúc Nam và Lý Phát Minh đè nhau ra bãi cỏ đánh nhau một trận, nói đánh vậy thôi chứ thật ra là đấu võ mồm với nhau người kia thấy người này nói không đúng mới đưa tay đấm đánh mấy cái.
Hiệu Tích cười híp mắt nhìn bọn họ, cái môi xinh xinh không ngừng cong lên.
“Tích.” Doãn Kì gọi cậu.
Hiệu Tích xoay mặt nhìn hắn, “Hả?”
Doãn Kì xích lại gần cậu một chút, “Tôi muốn ăn kẹo.”
Hiệu Tích không hiểu lắm, không phải Doãn Kì có rất nhiều kẹo sao? Tự nhiên đòi ăn kẹo mà cậu đâu có kẹo đâu.
“Tớ không có.” Hiệu Tích lục túi quần rồi mới xác nhận là bản thân không có cây kẹo nào.
Doãn Kì nhìn cậu nghiêm túc khẳng định, “Cậu có.”
“Tớ không-” chưa nói xong, Doãn Kì rút cây kẹo trong miệng cậu, đưa vào miệng hắn.
Hiệu Tích lúng túng nhìn cây kẹo bị Doãn Kì ngậm mất, không phải Doãn Kì nói không thích ăn ngọt sao?
“Minh Minh, cây kẹo đó không phải lúc nãy là bé ngoan ngậm sao? Sao bây giờ là anh Kì ngậm rồi?” Khúc Nam hỏi Lý Phát Minh.
Lý Phát Minh nhéo cậu ta một cái, “Cậu nhiều chuyện quá!”