"Niên Niên." Dùng Trì đi tới ngồi cạnh cậu, nỗ lực hỏi lại lần nữa: " Em và Mộ Lương không phải loại hình đối phương thích, cụ thể là không thích hợp ở điểm nào?"
Anh vẫn nhớ rõ Mộ Lương từng nói qua, kiểu người anh ta thích tương tự như Niên Niên vậy.
Bị anh hai đuổi theo hỏi, hàng chân mày nhỏ của Dung Niên nhíu lại: "Anh hai, bọn em rất đơn giản, đó là em không thích anh ta, anh ta cũng không thích em."
Được thôi.
Nói đi nói lại chẳng qua vẫn là không hợp nhau.
Dung Trì thở dài, dơ tay ấn ấn huyệt thái dương: "Thôi, em và Mộ Lương đã không hợp nhau thì không cần gặp mặt nữa.
Đợi thêm mấy ngày nữa, chúng ta đổi sang người khác."
Dù sao thì danh sách đối tượng được chọn để kết thân trong tay Dung Trì không dừng lại ở một người này.
Đối với sự an bài của anh hai Dung Niên không chút dị nghị.
Lần này thành công phá huỷ buổi kết thân đã làm Dung Niên vô cùng mở rộng sự tự tin.
Đến lúc gặp đối tượng kết thân mới cứ chiếu theo như này mà làm là được rồi.
Hai anh em ngồi cạnh nhau xem tin tức một lúc thì Dung Niên mới ôm cá khô nhỏ đi lên lầu.
Bây giờ quyển bách khoa toàn thư sinh lý người cá kia ngày nào cũng bị cậu lật ra xem.
Nhưng mà, ở phần kiến thức kỳ động dục lại bị thiếu mất vài trang.
Căn cứ vào đoạn cuối của trang cuối cùng, Dung Niên thấy người ta nói rằng, thời điểm hoan hảo với bạn tình nhân ngư đang động dục rất thích lưu đồ vật của đối phương lại trong cơ thể.
Có như vậy, cơ thể của nhân ngư đang động dục mới hoàn toàn được thoả mãn.
Đương nhiên, chỗ tốt không chỉ dừng lại ở đấy.
Thông thường, nó còn dẫn đến một chuyện còn quan trọng hơn.
"Chuyện còn quan trọng hơn...!là chuyện gì?"
Nhìn đến đây là không còn đoạn sau nữa, cảm giác như đang ăn được nửa chén cơm thì bị người ta hất đổ.
Thật là làm người khác gấp đến muốn vỗ cái đuôi mà.
Nghĩ trái nghĩ phải vẫn không đoán được đoạn sau viết cái gì, Dung Niên đành cầm sách, trực tiếp đi tới chỗ Dung Trì.
"Anh hai, anh biết chỗ thiếu bị thiếu nội dung không, thiếu cái gì vậy ạ?"
Dung Trì cầm lấy quyển sách, nhìn nhìn, một lúc lâu sau cũng lắc đầu.
"Không rõ lắm."
"Sách này đặt trong thư phòng từ lâu rồi, nội dung trang bị thiếu anh cũng chưa từng xem qua." Dung Trì nhìn vẻ mặt vẫn rất muốn biết của cậu, vì vậy anh hứa hẹn nói: " Như vậy đi, mấy ngày tới anh đi tra tư liệu, chờ qua mấy ngày, anh nhất định sẽ tìm được nội dung bị thiếu cho em."
Dung Niên gật đầu, lại ôm sách đi về phòng ngủ.
Hôm sau.
Buổi tọa đàm của giáo sư Walker được tổ chức ở một nơi đặc biệt khác người.
Khác với địa điểm lần trước cậu từng đi, lần trước được tổ chức trong giảng đường, ở đó mọi người đều đến nghe giảng, những người thắc mắc đều được đặt câu hỏi tại chỗ sau đó mọi người đường ai nấy đi.
Mà lúc này, nơi diễn ra lại là ở một toà lâu đài nhỏ, nói là toà lâu đài nhỏ chứ thật ra nó là lâu đài mang hình thức một căn biệt thự.
Diện tích căn biệt thự này rất lớn, ở thành phố này chỉ có một căn duy nhất hơn nữa chủ nhân của nó cũng vô cùng thần bí, chưa từng xuất hiện trước công chúng.
Vé tham dự buổi toạ đàm tương đương với vẻ vào cửa căn biệt thự này.
Dung Niên rất mong đợi buổi tọa đàm ngày hôm nay, sáng sớm cậu đã ngâm mình trong thư phòng chuyên dụng riêng của cậu rồi cẩn thận đọc lại sách vật lý trên nhiều phương diện, ghi những điều cậu chưa hiểu xuống bên dưới, dự định nếu gặp được giáo sư Walker thì sẽ nhờ ông giải đáp.
"Niên Niên."
Lúc Dung Trì đưa cậu tới cửa, nhíu hàng lông mày: "Sao lại tham gia cái buổi tọa đàm này, người tổ chức còn mời khách ở lại qua đêm nữa chứ, không thì, em nghe toạ đàm xong, vẫn là để anh tới đón em về nhà đi?"
Dung Niên lắc đầu: " Anh hai, hôm nay em muốn ở lại đây."
Buổi toạ đàm này là của giáo sư Walker tổ chức, hơn nữa, lần này ngoại trừ giáo sư Walker ra còn có các vị tiền bối vô cùng giỏi trong giới học thuật về đây.
Ngoại trừ đội ngũ giáo sư hùng hậu thì cũng không có nhiều người có mặt lắm.
Buổi toạ đàm kiểu dạng như này Dung Niên đã từng đi rồi.
Mọi người đều rất yên tĩnh, khoảng cách giữa người với người được bảo đảm vô cùng tốt.
Đối với Dung Niên, một người sợ xã giao như cậu thì có thể nói đây là một điều rất tốt.
Đang nói chuyện, trùng hợp Cư Tử Dật đang lái xe đến, anh bước xuống xe rồi đi tới gõ gõ lên cửa kính thuỷ tinh.
"Đại ca, anh yên tâm đi.
Có em ở đây, em sẽ trông chừng Niên Niên cho."
Cư Tử Dật liếc mắt một cái liền nhìn ra vẻ lo lắng trên mặt Dung Trì, liền hứa với anh.
Dung Trì thấy bọn họ cũng có người bầu bạn, cuối cùng không nói thêm gì nữa, để hai người cùng nhau đi vào biệt thự.
"Cư Cư, hôm nay cậu không cần chăm sóc Đàm Hạ sao?" Mặc dù Dung Niên biết mấy hôm trước anh đã chuẩn bị tốt vé tham dự nhưng hôm nay anh có thể tới đây được vẫn khiến cậu có chút ngoài ý muốn.
Cư Tử Dật cười cười cười, vỗ bả vai Dung Niên: " Hôm nay tâm trạng của Đàm Hạ khá tốt, tớ ra ngoài một đêm, chắc là không xảy ra chuyện gì đâu."
"Hơn nữa, tớ đã hứa với cậu là sẽ tham dự buổi toạ đàm hôm nay, tất nhiên tớ không thể nuốt lời được rồi."
Dung Niên nghe những lời này, đôi mắt của cậu khẽ cong cong.
Hai người cầm vé cùng nhau đi vào bên trong.
Giáo sư Walker từng đoạt giải nobel, các bài giảng có ông là trung tâm thường được diễn ra rất sang trọng.
"Niên Niên, nơi này lớn thật đấy!" Khi hai người được nhân viên dẫn đường dẫn vào sảnh chính, Cư Tử Dật khẽ nói nhỏ vào tai Dung Niên.
Dung Niên gật gật đầu: "Còn có bể bơi nữa."
Bản thân vốn là nhân ngư nên cậu tương đối nhạy cảm với nước, vì vậy, cái bể bơi này cũng là điểm thu hút cậu nhất.
"Nhưng mà tớ vẫn thắc mắc không biết đây là sản nghiệp gia tộc nào." Cư Tử Dật nghi ngờ hỏi.
Chủ nhân của nơi này là ai thì Dung Niên cũng không quan tâm cho lắm.
Cậu lôi Cư Tử Dật - người vừa đi vừa ngó xung quanh, đuổi theo bước chân của nhân viên tạp vụ, dự định khi vào sảnh chính sẽ chiếm một vị trí nào đó tương đối tốt.
Trong lúc hai người ngồi bên trong biệt thự nghe toạ đàm.
Ngoài cửa.
Lục Cận Ngôn nhíu mày nhìn bảo vệ: "Anh hỏi tôi có vé vào cửa không?"
Bảo vệ gật gật đầu, bày ra một gương mặt chính trực, nhắc nhở hắn: "Đúng vậy tiên sinh.
Nếu không có vé thì bất kể là ai cũng không được đi vào."
Khoé môi Lục Cận Ngôn không khỏi giật giật: "Lần đầu tiên tôi nghe thấy về nhà mình còn phải soát vé mới được vào đấy."
Bảo vệ: "..."
Bảo vệ sửng sốt: "Nhà, nhà ngài?"
Lục Cận Ngôn liếc anh ta một cái, rồi trực tiếp gọi cho quản lý phụ trách biệt thự.
Không lâu sau.
Dưới ánh mắt liên tục sửng sốt của bảo vệ, Lục Cận Ngôn hờ hững bước vào cửa chính.
"Tiên sinh, nơi này nhiều năm rồi vẫn không có ai đến ở cho nên, thỉnh thoảng sẽ có người ngoài đến thuê, xem nơi này là một trong những khoản thu chi của ngành."
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng, đương nhiên hắn biết điều này.
Lúc trước, không biết vị trưởng bối họ Lục nào đột nhiên nổi hứng muốn xây một toà nhà có kiểu dáng giống lâu đài cổ xưa.
Những người khác trong Lục gia đều cảm thấy nơi này trông rất ngốc cho nên đã bỏ không căn biệt thự này, hầu hết đều lười về đây ở.
.
Truyện Teen Hay
Nguyên nhân cũng là do Lục gia khiêm tốn đã quen, toà lâu đài cổ này tồn tại cũng đã lâu dẫn đến rất nhiều người không biết chủ nhân nơi này rốt cuộc là ai.
Buổi toạ đàm được diễn ra ở toà nhà phía Nam, Lục Cận Ngôn không định đi qua đấy.
Bởi có nghe cũng không hiểu.
Sao phải tự rước nhục vào người làm gì? Hắn thầm nghĩ vậy
"Hôm nay đến những ai, đưa tôi xem danh sách sắp xếp chỗ ở cho những người hôm nay tới."
Lục Cận Ngôn trực tiếp mở miệng yêu cầu người phụ trách đưa cho hắn xem danh sách, đọc xong, hắn tìm tên của Dung Niên—-
"Sắp xếp phòng của cậu ấy ở cạnh phòng của tôi."
Người phụ trách hơi giật mình nhưng vẫn gật đầu làm theo.
Phân phó người đi chỗ khác, Lục Cận Ngôn đi thẳng về phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính này vẫn luôn được giữ lại cho chủ nhân, không cho người lạ ra vào.
Đồ trang trí trong phòng cũng vô cùng khoa trương.
Nếu không phải ngày hôm nay Dung Niên cũng ở đây, Lục Cận Ngôn thầm nghĩ, mười năm hay hai mươi năm sau hắn cũng không thèm đặt chân tới nơi này.
Ngồi đợi ở phòng ngủ chính một lúc, Lục Cận Ngôn cảm thấy có chút phiền muộn, đương nhiên cũng có thể là do hắn biết Dung Niên đang ở đây nhưng mà lại không thể nhìn thấy đối phương nên nhất thời cảm thấy chán nản.
Hắn đứng dậy, chuẩn bị đi dạo quanh đây một lúc.
"Niên Niên, cậu bị sao vậy?"
Sau khi buổi toạ đàm vật lý kết thúc, mấy giáo sư được ban tổ chức mời cũng dần xuất hiện để trình bày cho mọi người xem các dự án mà họ đang nghiên cứu.
Mà một trong số họ—-
Có một nhà sinh vật học tên Mael.
Mà hạng mục mà gã nghiên cứu vậy mà là một loài vật không phải con người.
Thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết của nhân loại, một loài sinh vật biển mỹ lệ, mỹ nhân ngư.
Mael mặc một thân áo blouse trắng, hốc mắt hõm sâu vào bên trong, mắt gã sáng ngời khi nói về nghiên cứu nhiều năm về người cá của gã.
"Tuổi thọ của nhân ngư so với con người còn dài hơn rất nhiều, ở dưới nước bọn họ còn có thể tự do hô hấp."
"Vì vậy, đề tài nghiên cứu của tôi là chiết xuất gien của nhân ngư sau đó kết hợp với gien của con người.
Bằng cách đó, con người chúng ta sẽ có những đặc điểm sinh lý giống như người cá."
Gã đứng trên đài cao, nói đến mức nước miếng văng tung toé.
Mà bên dưới đài, cơ thể của Dung Niên run rẩy đến lợi hại, máu trên khuôn mặt cậu như bị ai đó rút sạch.
Dáng dấp trắng bệch kia khiến cho sắc mặt Cư Tử Dật bị doạ tới khó coi.
"Niên Niên, Niên Niên cậu nói vài câu với tớ đi, rốt cuộc là cậu bị sao vậy?"
Cư Tử Dật duỗi tay định trấn an cậu, ít nhất có thể khiến cậu bớt run lại.
Tay còn chưa chạm vào người Dung Niên thì anh lại bị người phía sau đẩy một cái.
Ngay lập tức.
Dung Niên trực tiếp chạy ra ngoài.
Bóng người của cậu lảo đảo dưới ánh đèn lờ mờ.
Không biết chạy đã bao lâu, khi đến một góc
khuất trong bể bơi thì Dung Niên mới dừng lại.
Cảm xúc của cậu đều bị sự hiện diện của Mael làm dao động.
Đối với nhân ngư đang trong thời điểm tìm bạn tình, những thay đổi đột ngột về mặt tâm trạng sẽ gây ra một loạt các phản ứng cơ bản không thể kiểm soát được.
Như là.
Cậu không thể giấu được cái đuôi của mình nữa.
"Bùm—-"
Tiếng rơi xuống nước vang lên.
Dung Niên ôm cái đuôi nhỏ màu xanh lạnh băng của mình, trốn vào một góc bên trong bể bơi, nhắm chặt đôi mắt lại, giống như tự nhốt bản thân vào thế giới nhỏ bé của riêng cậu.
Bên ngoài thế giới nhỏ bé kia vẫn còn Cư Tử Dật hốt hoảng tìm kiếm tiếng khóc của cậu.
Tiếng gọi vang lên rất lâu.
Lúc sau, hình như còn một giọng nói khác...!
Càng ngày càng xuất hiện nhiều âm thanh không ngừng gọi tên cậu, kèm theo đó là sự lo lắng không hề che giấu:
"Niên Niên, Niên Niên."
Dung Niên đột ngột mở mắt, đôi mắt ướt nhẹp còn phiếm hồng.
Là Lục Cận Ngôn
Tiếng gọi của Lục Cận Ngôn càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ở mép bể bơi.
Trong nước.
Dung Niên ôm đuôi cá màu xanh, ẩn mình nơi tối đen, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp nước, không biết là nước mắt hay nước bể thấm ướt, cậu nhìn về phía bờ một cách vô cùng đáng thương.
Ở trên bờ.
Khuôn mặt tuấn tú luôn luôn lãnh đạm của Lục Cận Ngôn lúc này nhuốm đầy sự hoang mang.
Hắn khàn giọng, tiếng nói cũng hơi run run: "Niên Niên, em có ở nơi này hay không?"
Dung Niên nín thở, vốn dĩ định nhẫn nhịn một chút.
Nhưng nhìn Lục Cận Ngôn chỉ dừng lại một lát liền quay người đi chỗ khác tìm cậu.
Cậu vẫn không thể nào nhịn được, hàng nước mắt lăn xuống—- cậu nức nở:
"Lục Cận Ngôn, đừng đi."
——
Huhu mọi người ơi:,< tui edit có lậm qt hay lủng củng không ạ?.