Một đêm vô mộng.
Ngày hôm sau, khi Dung Niên tỉnh lại, vậy mà Lục Cận Ngôn nằm bên cạnh vẫn còn chưa mở mắt.
Cậu tiến lại gần, hôn nhẹ lên cằm Lục Cận Ngôn, những chiếc râu lún phún mới mọc khẽ đâm vào làn da, nhưng Dung Niên vẫn thò khuôn mặt nhỏ lại gần, cọ nơi mềm mại nhất lên cằm hắn, cậu thấy chơi vui cực kỳ.
Đang tự cọ mặt rồi cười khúc khích không ngừng, Dung Niên bỗng cảm thấy thắt lưng mình có thêm một cánh tay.
Nháy mắt, Lục Cận Ngôn đã nâng eo cậu lên, để cậu nằm sấp trên người hắn.
"Mới sáng sớm đã lén hôn tôi?"
Giọng nói lười biếng kia còn mang theo chút khàn khàn chỉ có vào sáng sớm, đúng thật là quyến rũ người khác mà không tự biết.
Dung Niên thích nghe nhất âm thanh lúc này của hắn, cũng thích nhìn nhất dáng vẻ hiện tại.
Đầu tóc hơi rối, khí tức quanh thân không còn sắc bén như trước.
Nhìn qua, trông dịu dàng đến mức khiến người ta khó có thể cưỡng lại.
"Em không lén hôn ngài." Cậu hợp tình hợp lý nói: "Em quang minh chính đại hôn nhé."
Lục Cận Ngôn cười nhẹ một tiếng, bàn tay to nhéo thịt mềm trên eo cậu, nhàn nhạt nói: "Hôm nay đến công ty trước hay là tới trường học?"
"Tới trường."
Dung Niên bị hắn nhéo chỗ ấy, khuôn mặt nhỏ không khỏi ửng hồng: "Lục Cận Ngôn, ngài cứ sờ em vậy."
"Ừm, em cũng có thể sờ lại tôi."
Tuy nói như vậy nhưng móng vuốt nhỏ của Dung Niên còn chưa kịp vươn, Lục Cận Ngôn đã ôm cậu ngồi dậy.
"Không nghịch nữa, sắp đến giờ rồi."
Hắn ôm bé con đang nằm trong lồng ngực ngồi ngay ngắn trên giường: "Chúng ta phải dậy thôi, tôi đi làm, em đi học?"
Vừa rồi Dung Niên duỗi tay thất bại cho nên lúc này đang phồng khuôn mặt nhỏ, không vui nhìn hắn.
Nghe thấy lời hắn, cậu còn thẳng thừng phản bác: "Em không vội tới trường, bên phòng thí nghiệm không quy định thời gian."
"Thôi thì cũng dậy rồi, ra ăn cơm sáng đi."
Lục Cận Ngôn xoa xoa đầu nhỏ của cậu rồi đứng dậy rời giường.
Sau khi tự mặc tốt quần áo, lại lục tủ đồ tìm cho Dung Niên một bộ.
"Hôm nay thời tiết không nóng lắm, mặc bộ này được không, Niên Niên?"
Chỉ cần hai người rời giường cùng lúc, Lục Cận Ngôn sẽ luôn chuẩn bị quần áo cho cậu.
Thậm chí trong tủ đồ, có rất nhiều bộ là Lục Cận Ngôn mua thêm.
Hắn vô cùng thích nhìn Dung Niên mặc đồ hắn mua.
Bé con vốn đã đẹp, dáng người lại tốt, mặc bất kỳ bộ quần áo nào cũng hợp cả.
Mỗi lần mua quần áo cho bé con, Lục Cận Ngôn cảm thấy mình như là đang chơi game vậy.
Hắn từng lướt qua một tựa game thời trang trên mạng, nghe nói nó rất thu hút phái nữ.
Lục Cận Ngôn cũng chơi, còn chơi rất vui là đằng khác.
Trò Lục Cận Ngôn chơi, hắn tự gọi là Niên Niên Miracle, bản limited, vừa hôn lại còn ôm được, cảm giác trải nghiệm chân thật bậc nhất.
Lúc hắn hỏi quần áo, Dung Niên đang ngồi trên giường, ngoan ngoãn nhìn rồi trả lời: "Được, nhưng không cần đội mũ đâu."
Sau khi trả lời, cậu chỉ cần duỗi tay rồi xỏ chân vào, để Lục Cận Ngôn mặc quần áo cho cậu, mặc xong Niên Niên lại tràn đầy sức sống.
Chờ Niên Niên đầy sức sống rửa mặt xong, Lục Cận Ngôn tự mình chuẩn bị bữa sáng.
Tuy rằng Dung gia muốn đầu bếp trong nhà đến nấu cơm giúp cậu, nhưng trước tiên cậu phải gọi điện thoại để báo trước cho đối phương đã.
Nếu không thì đầu bếp sẽ không tự động qua đây, tránh chọc cho Dung Niên thiếu gia không thích.
Tranh thủ lúc Lục Cận Ngôn đi làm bữa sáng, Dung Niên nhàn rỗi qua chỗ Mặc Mặc đang ở phòng cho khách.
Trên chiếc giường mềm mại, nhóc con mặc áo ngủ nằm tư thế cực kỳ ngông nghênh, chân vẫn còn đặt trên giường mà nữa người dưới thì lăn lê trên đất.
Dung Niên bị tư thế ngủ có độ khó cao này làm cho bội phục.
"Mặc Mặc, có định rời giường ăn sáng hay không?"
"Mặc Mặc?"
Dung Niên gọi mấy tiếng, Mặc Mặc đang ngủ ngon lành mới bẹp miệng, mơ mơ màng màng mở to mắt.
Trợn mắt xong, câu đầu tiên thốt ra chính là: "Đang ăn, đang ăn, đùi gà hôm nay thật thơm."
Dung Niêm: "..."
Dung Niên nghĩ đến bữa sáng mình vừa nhìn qua, Lục Cận Ngôn làm món trứng gà rán đơn giản cùng vài miếng sandwich, tự nhiên cậu lại muốn để nhóc ngủ tiếp.
Ít nhất thì trong mơ còn có đùi gà mà ăn.
Nhưng Mặc Mặc bị cậu đánh thức, giờ đang xoa xoa đôi mắt, mơ màng ngồi dậy.
Lúc ngồi dậy, Mặc Mặc ngái ngủ một lúc rồi mới tỉnh táo hoàn toàn.
"Anh Niên Niên."
Nhóc nhìn về phía Dung Niên, tuy đã tỉnh nhưng trông ánh mắt vẫn có vẻ hơi ngơ ngác: "Mấy giờ rồi ạ?"
"Sắp 7 rưỡi rồi." Dung Niên nhìn đồng hồ rồi trả lời nhóc.
Nghe thấy thời gian hiện tại, Mặc Mặc lập tức rên rỉ một tiếng, thân hình nhỏ nhắn ngã ngửa về đằng sau.
"Mới 7 rưỡi thôi mà anh Niên Niên, lúc này vẫn đang trong kỳ nghỉ đó."
Trong kỳ nghỉ của nhóc, không quá 10 giờ thì không bao giờ thèm dậy.
Dung Niên dí sát vào mặt nhóc, bóp bóp khuôn mặt rồi nói ra lời mà trước đó Lục Cận Ngôn từng nói với cậu: "Tỉnh rồi thì dậy ra ăn sáng nào."
Mặc Mặc không chịu, còn định chùm chăn lên ngủ tiếp.
Nhưng Dung Niên không để nhóc toại nguyện.
"Ngoan dậy ăn cơm nào, đợi lát nữa anh dẫn em đến trường của anh, trường anh học rất lớn đó, phòng thí nghiệm cũng vô cùng tuyệt vời."
Dung Niên dỗ dành nhóc: "Chờ đến phòng thí nghiệm, anh làm phản ứng pháo hoa cho em xem nhé, tia pháo hoa bắn ra rất đẹp."
Cư Tử Dật chưa trở lại thì đừng mơ Mặc Mặc rời khỏi cậu dù chỉ một giây.
Vì vậy nếu cậu muốn đến phòng thí nghiệm, thì cũng chỉ có thể dẫn nhóc theo.
Không thể đặt nhóc ở nhà một mình được.
"Anh đến trường vậy chú đâu? Chú ấy đi đâu rồi?" Cảm thấy bản thân không thể ngủ tiếp được vì sự kiên trì của Dung Niên, nhóc đành chấp nhận số phận dậy thay quần áo, xong rồi hỏi cậu.
"Đừng gọi ngài ấy là chú, tuổi ngài ấy cũng ngang ngửa anh Dung Trì đó."
Dung Niên nghe thấy xưng hô của Mặc Mặc, nhịn không được, sửa lại cho đúng.
Mặc Mặc gọi anh hai cậu là anh vậy mà lại gọi Lục Cận Ngôn là chú.
Nghe như cách mấy thế hệ.
Mặc Mặc chớp mắt nhìn hàng lông mày khẽ nhíu của anh Niên Niên, lập tức nghe lời, sửa lại xưng hô: "Vậy thì không gọi chú nữa."
"Gọi anh Lục nhé?"
"Được ạ."
Sửa đúng xưng hô, Dung Niên mới vừa lòng.
Đều xưng anh hết, cho nên không thấy cách biệt nhiều về tuổi tác, cũng sẽ dễ dàng ở cùng nhau hơn.
Một lớn một nhỏ lục sục trong phòng một lúc rồi mới nắm tay nhau đi ra.
"Niên Niên, làm xong cơm rồi, lại đây ăn đi."
Vừa hay lúc hai người đi tới, Lục Cận Ngôn đã làm xong một bữa sáng đơn giản, giờ đang bày lên bàn ăn.
Hắn nhướng mày nhìn Mặc Mặc, có vẻ không lường trước được bóng đèn nhỏ này lại ra ăn sáng.
Trên bàn cơm, Dung Niên ăn khá ít.
Ngày qua đã nghiêm túc nghiên cứu bụng nhỏ xong xuôi, cậu đau khổ hạ quyết tâm phải giảm béo, không thể quá mập được.
Hơn nữa, nếu cậu mà béo thì chắc chắn sẽ xấu đi, có khi, Lục Cận Ngôn sẽ không thể bế cậu được.
Đến lúc ấy vừa béo vừa xấu, cậu quyến rũ Lục Cận Ngôn bằng cách nào đây.
Dung Niên vẫn luôn giấu một bí mật nhỏ, đó là lấy hết can đảm tỏ tình với Lục Cận Ngôn trước.
Hoặc là, Lục Cận Ngôn thích cậu, còn vô cùng thích nữa chứ.
Nếu là trường hợp này, thì cậu vẫn sẽ thổ lộ với hắn.
"Niên Niên, em ăn ít vậy?"
Lục Cận Ngôn thường ăn cơm cùng cậu nên biết rõ lượng thức ăn của cậu như thế nào, đột nhiên thấy cậu ăn ít, hắn lập tức nhíu mày.
"Em no rồi."
Dung Niên nói dối không chớp mắt.
Từ sau lần đầu cậu gặp mặt Lục Cận Ngôn, hơn nữa còn thành công ngủ với hắn, không biết có phải là vui quá hay không mà sức ăn của cậu cũng theo đó khá hơn.
Tóm lại là, lượng cơm hàng ngày cậu ăn càng lúc càng tăng.
Đặc biệt là lúc ăn cơm với Lục Cận Ngôn, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, Dung Niên cảm thấy nếu cho cậu hai bát cơm trắng, cậu cũng có thể vì sắc đẹp của Lục Cận Ngôn mà ăn hết sạch.
"Có lẽ đây là tú sắc khả xan* ha."
*Tú sắc khả xan: Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.
Quay trở lại với Dung Niên bất cẩn ăn no căng bụng, một lần nữa cảm khái nói.
Mắt Lục Cận Ngôn liếc qua bát cậu, dứt khoát gắp cho cậu một miếng trứng rán.
"Ăn cái này đi." Giọng nói của hắn trầm thấp lạnh lẽo mang theo ý tứ khiến người ta không thể từ chối.
Dung Niên: "...."
Dung Niên nhìn miếng trứng rán, rồi lại nhìn khuôn mặt tuấn tú pha chút nghiêm túc của hắn.
Sau đó, cậu quyết định cúi đầu ăn nó.
Giảm béo là cái đinh gì chứ....
Ở trước mặt Lục Cận Ngôn thì nó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ở chỗ này đã không thể giảm được rồi, đến khi quay về Dung gia lại phải đối mặt với người ông suốt ngày nghĩ là cậu ở bên ngoài chịu khổ, nỗ lực đút cơm vào miệng cậu.
Dung Niên buồn bã.
Phải làm sao bây giờ, nếu cậu mà béo thì chắc chắn sẽ mất đi danh hiệu nhân ngư đẹp nhất mà gia tộc nhân ngư tương thân tương ái chọn ra.
Một bên buồn, một bên ăn.
Sau khi ăn xong, bụng nhỏ của cậu lại lần nữa biến thành quả dưa hấu.
Chờ xuôi cơm, Dung Niên định sẽ dẫn Mặc Mặc đến trường học, nhưng vừa ra khỏi cửa, Mặc Mặc đột nhiên ôm lấy chân Lục Cận Ngôn.
Không khác gì lúc hôm qua ăn vạ Dung Niên, nhưng lần này đổi sang người khác thôi.
"Chú——- anh ơi!"
Mặc Mặc đang định gọi chú, nhóc cuống quýt sửa lại xưng hô, sau đó ngửa mặt gào thét: "Em muốn đi làm cùng anh!"
Dung Niên bị giọng nói đột nhiên phát ra làm cho giật mình.
"Mặc Mặc, em không đến trường với anh sao?" Cậu không thể ngờ được hỏi.
Mặc Mặc từ trước đến nay yêu nhất là dính lấy Dung Niên, giờ bỗng phá lệ lắc đầu, giọng nói nhỏ nhắn nhưng rất kiên định: "Em muốn đi công ty với anh Lục."
"Tại sao?"
"Em có bóng ma đối với trường học." Mặc Mặc ngồi lên chân Lục Cận Ngôn, ôm đùi hắn như một con koala, nhất quyết không buông.
Giằng co một lúc.
Mắt thấy ánh nhìn người qua đường dần tập chung vào đây, Dung Niên cùng Lục Cận Ngôn đành hết cách với nhóc.
Kết quả.
Con quỷ nhỏ ngồi trên chân Lục Cận Ngôn ăn vạ thành công.
Dung Niên nhìn hai người đi cùng nhau, chợt cảm thấy không yên tâm cho lắm.
"Lục Cận Ngôn, ngài đưa cậu ấy đi theo có ổn không?"
Lục Cận Ngôn liếc thằng nhóc vô lại một cái, tốt nghiệp mẫu giáo rồi chứ có phải là đứa bé nữa đâu, dẫn nó vào văn phòng rồi bảo nó ngồi im là được.
Đói thì cho ăn.
Mệt thì đi ngủ.
Chẳng có gì là không ổn cả.
"Đừng lo, cứ giao cho tôi." Lục Cận Ngôn dắt tay cậu: "Trước tiên tôi đưa em đến trường đã, rồi mới dẫn thằng nhóc tới công ty."
Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu.
Không lâu sau đã tới trường.
Lục Cận Ngôn mở cửa xe ra, nhìn Dung Niên khoác balo chứa đầy tài liệu bước xuống, hắn hạ kính chắn gió, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu.
Dung Niên tưởng hắn còn chuyện muốn nói với mình, vì vậy, đôi mắt cong cong thành hình trăng non, chạy vài bước tới ghé vào cửa sổ xe.
Vừa rồi Mặc Mặc dịch mông ngồi lên ghế phụ, lúc này cũng đang nhìn hai người họ.
Lục Cận Ngôn tiện tay cầm lấy một tấm thảm rồi phủ lên đầu Mặc Mặc, che lại thân hình nhỏ nhắn của nhóc, xong quay đầu lại...
"Lục—"
Dung Niên chưa kịp thốt ra tên Lục Cận Ngôn, cậu đã bị túm cằm, một nụ hôn đặt xuống.
Đứng ở cổng trường, trước cửa xe, hôn sâu.
Dung Niên bị kích thích suýt mềm chân.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Lục Cận Ngôn mới buông cậu ra.
Đôi đồng tử thâm thuý cất giấu những cảm xúc Dung Niên không hiểu.
"Niên Niên, buổi sáng lúc ra khỏi cửa chỉ muốn hôn em."
Nhưng có Mặc Mặc phát sáng như bóng đèn đứng bên cạnh, hắn không tìm được cơ hội.
Dung Niên thích hôn, cũng thích bị hôn.
Nhưng mà...
"Mặc Mặc đang ở trên xe." Cậu không vui nhỏ giọng kháng nghị.
"Đừng lo, nó không thấy đâu."
Cái thảm của Lục Cận Ngôn bọc nhóc kín mít.
Khuôn mặt nhỏ Dung Niên phồng lên, tiếp tục kháng nghị: "Nhưng thằng bé vẫn có thể nghe thấy."
Lục Cận Ngôn gật đầu, nghe theo cậu: "Ừ, lần sau tôi sẽ bịt lỗ tai của nó."
Dung Niên nghẹn họng.
Mặc Mặc đang giãy dụa trong thảm: "....."
Sao ông chú này lại độc ác vậy!?!
Chú ta mới là người xứng đáng bị anh Dung Trì chùm bao tải lên đầu!
Hai người nói chuyện vài câu, rồi Dung Niên mới quay người đi vào trong trường cậu.
Chờ cậu khuất bóng.
Sắc mặt Lục Cận Ngôn không ôn hoà nữa, hắn liếc mắt nhìn Mặc Mặc vừa chui ra khỏi thảm, nhàn nhạt nói: "Nói đi, nhất quyết phải đi theo tôi là vì nhóc có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
"Có chuyện lớn muốn bàn với anh."
Mặc Mặc ngồi thẳng người, giọng nói lanh lảnh, tư thế có chút giống một ông vua con, nhưng lời nói lại hơi trẻ trâu.
Lục Cận Ngôn xoay vô lăng, không quan tâm ba cái chuyện lớn của bọn nít ranh.
Mặc Mặc: "?"
Mặc Mặc bị bơ lần nữa, khuôn mặt bánh bao banh ra.
Nhóc nhìn tuyến đường bên ngoài, híp mắt: "Anh Lục, có phải anh định đi đập xe anh Dung Trì đúng không?".